“Hứa Phong? Tôi nhớ là tôi chưa từng quen cậu!”
Trương Tự Trân không để lộ cảm tức giận ra ngoài. Ông chăm chằm Hứa Phong, : “Chuyện một năm trước đã qua rồi, tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu tôi không sống tới sáng mai là sao?”
“Tôi và cậu không hề quen nhau. Vì sao cậu lại muốn tới đây nguyền rủa một ông cụ hơn bảy mươi tuổi như tôi chứ?
Hứa Phong vẻ mặt chân thành : “Xin lỗi, ông Trương, bởi vì tôi không có nhiều thời gian nên một số lời của tôi có thể phạm đến ông. Lần này tôi đến đây là muốn mời ông Trương ra tay cứu vợ tôi. Chỉ cần ông Trương đồng ý, thì tôi sẽ giúp ông Trương thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng”
“Chỉ bằng hả??” Lâm Hiểu Hứa Phong bằng ánh mắt khinh thường.
Sư phụ cậu từng chữa bệnh cho biết bao nhiêu người có quyền thế.
Một khi sư phụ có nguy hiểm thì sẽ có rất nhiều người chủ giúp đỡ. Vậy nên gì đến lượt ta giúp đỡ?
Nghe lời hứa “kiêu ngạo” kia, trên mặt Trương Tự Trân vẫn không có chút cảm nào.
Ông cực kì bình tĩnh Hứa Phong, chỉ có giọng mang chút không vui: “Tôi không biết tại sao cậu tìm đến đây . Nhưng cậu đã biết tôi, còn biết chuyện một năm trước, cậu cũng biết tính cách của tôi.”
“Rất nhiều người cầu xin tôi chữa bệnh, lại không có một ai nguyền rủa tôi chết giống như cậu. Có điều, tôi và cậu gặp nhau cũng là duyên phận, tôi sẽ cho cậu một cơ hội để giải thích”
Hiển nhiên là Trương Tự Trân đã nổi giận. Hứa Phong khẽ, giọng điệu lại không chút vui :
“Đêm qua tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy nơi này xảy ra hỏa hoạn, nên hôm nay tôi tới đây để nhắc nhở ông Trương..."
Hứa Phong còn chưa xong đã bị Lâm Hiểu bên cạnh ngắt lời.
“Chỉ sợ là ma quỷ cũng không tin mấy lời này của ! Cút đi"
Trương Tự Trân lạnh nhạt hành của Lâm Hiểu, không có ý ngăn lại.
Hiển nhiên là ông ngầm đồng ý hành đuổi Hứa Phong đi ra ngoài.
Hứa Phong không hề tức giận. Bởi vì cũng tự biết lời của mình không đáng tin chút nào.
Nói đến cùng, lý do nằm mơ thật sự là không đáng tin, lại thêm chuyện chưa xảy ra, dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.
Anh lập tức đi tới trước quầy, cầm cây bút ghi lại số điện thoại của mình, rồi quay người với Trương Tự Trân băng giọng điệu chắc chắn.
“Khoảng năm giờ mười lăm ngày mai, bên trái phòng thuốc sẽ bốc cháy, lúc dập lửa nhớ kiểm tra lại chất lỏng trong thùng màu trắng có phải là nước hay không.”
“Ông Trương, tôi chỉ tới đây thôi, tin hay không tùy ông.
“Đây là số điện thoại của tôi. Tôi chờ ông đến tìm tôi.” Dứt lời, Hứa Phong nhạt, thoải mái quay người đi.
Bạn thấy sao?