Tổng Tài Và Tiền [...] – Chương 2

Chương 2

4

【Tài khoản tiết kiệm số đuôi 1234 của đã nhận 30.000.000 tệ, số dư khả dụng là 30.067.219,35 tệ.】

Ấm lòng quá.

Tôi gửi số tiền này vào tài khoản tiết kiệm có kỳ hạn, tan sở mua một thùng Häagen-Dazs, rồi gọi thêm một phần gà rán lớn.

Cuộc sống xa hoa trụy lạc thật sự.

Ngày hôm sau, tôi đi với khuôn mặt sưng húp.

Cố Thượng An tôi: “Cô lấy tiền đi đâu ?”

Tôi vỗ vỗ má: “Đi thẩm mỹ viện, vẫn chưa hết sưng.”

Cố Thượng An không hiểu, bày tỏ sự tôn trọng.

“Ba mươi triệu, có thể tiêu trong bao lâu?”

Tôi nghiêm túc trả lời: “Nếu không mua nhà, đủ dùng cả đời.”

“Tôi nghĩ lại rồi, so với trước đây, tiền quả thực quan trọng hơn, tôi hiểu sự lựa chọn của .”

Tổng tài, sai rồi, bây giờ tiền cũng quan trọng hơn.

“À đúng rồi, mấy tên bắt cóc đó thế nào rồi, bị kết án mấy năm?”

Cố Thượng An sững người: “Ừm, đã xử lý riêng rồi.”

Xử lý rồi… là bị g.i.ế.c rồi sao?

“Tổng tài, tôi thấy bọn họ cũng không ra hậu quả nghiêm trọng gì, không đến mức…”

Cho ăn ngon mặc đẹp, lại còn ngốc nghếch, có thể là ngốc đến mức không có giới hạn, mới sa vào con đường lầm lạc.

“Chỉ là đánh một trận thôi, nghĩ đi đâu .”

Đánh thì đánh, gì mà xử lý, trách tôi nghĩ nhiều sao?

5

Các đồng nghiệp đều nghĩ rằng lần này tôi chắc chắn đã lợi ích rất lớn.

Sau khi quan sát tôi một tháng, họ bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

Làm gì có ai giàu lên sau một đêm mà ngày nào cũng xách túi trà sữa đi về, mở miệng ra là về khuyến mãi đồ ăn mang đi, còn vặt lông cừu ở phòng trà nước.

Họ không hiểu, tôi là một người xuyên sách vừa sinh ra đã mắc nợ một trăm triệu.

“Hàm Nghiên, cậu có nghe mẹ của Cố tổng gần đây đang ép hôn không?”

“Chuyện này rất bình thường.”

Mẹ của tổng tài trong tiểu thuyết, không phải là “Tôi cho năm triệu, hãy rời xa con trai tôi”, thì là “Ước nguyện lớn nhất của tôi trước khi c.h.ế.t là thấy con kết hôn”.

“Nghe Cố tổng có người trong lòng, cầu hôn bị từ chối.”

Tôi ngạc nhiên, không ngờ Cố Thượng An cũng có một thiết lập cũ rích như .

Vậy nên hôm đó ấy bảo tôi chọn kết hôn là do bị đả kích này sao?

“Thật sự không hiểu sao lại có người từ chối Cố Thượng An.”

Tôi thản nhiên : “Đó chắc chắn là một thoát tục, coi tiền như rác rưởi.”

6

Hôm nay Cố Thượng An dường như tâm trạng không tốt.

Anh ấy cũng không biểu hiện gì rõ ràng, chỉ là không chịu ăn sáng tôi mang vào.

Tôi nghĩ là bánh bao, quẩy, bánh nướng không hợp khẩu vị, nên lại gọi thêm một phần Subway, ấy qua rồi đưa cho Lý trợ lý.

“Anh Lý, hôm nay tổng tài bị sao ?”

Lý trợ lý ợ một cái: “Cô đừng quan tâm.”

“Còn nữa, bữa trưa mua ít thôi, tôi thực sự ăn không hết hai phần.”

Đến trưa, Cố Thượng An trông thực sự tiều tụy.

Tôi sợ ấy đói, không nghe lời khuyên mà mang vào một phần cơm bò lớn, lại chui vào bụng Lý trợ lý.

Nhân tâm cũng là thịt mà, trái tim của Cố Thượng An bằng máy in tiền, ấy hành hạ bản thân như , tôi cũng có chút đau lòng.

Tổng tài ra nông nỗi này, tám phần là bị tổn thương cảm.

“Cố tổng, đừng vì một lần thất bại mà nản lòng. Con mà, có người tính cách hướng nội một chút, dù sao kết hôn là chuyện cả đời, cũng sẽ có chút do dự.”

Cố Thượng An trầm ngâm: “Cô thấy, tôi thực sự nên thử lại lần nữa.”

“Đúng , nên thể hiện quyết tâm của mình.”

Tôi vỗ vai ấy, bày tỏ sự viên.

Vỗ một cái, Cố Thượng An bị tôi vỗ ngất xỉu.

7

Tôi lái chiếc Bentley của Cố Thượng An, cùng Lý trợ lý đưa ấy đến bệnh viện.

Tim tôi đập thình thịch, một là sợ mình vỗ hỏng người ta, hai là sợ mình lái hỏng xe.

Nếu ấy có mệnh hệ gì, không biết ba mươi triệu của tôi có đủ bồi thường không.

Vì lo lắng, tôi đã đặt lịch kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Cố Thượng An đang hôn mê.

Đắt thật đấy, mất hai nghìn tệ.

Cố Thượng An cuối cùng cũng tỉnh lại, dưới sự thúc giục của tôi, ấy mím môi tái nhợt hoàn thành cuộc kiểm tra sức khỏe kéo dài bốn tiếng đồng hồ.

Vừa hay ấy chưa ăn gì, rất phù hợp để kiểm tra.

Cố Thượng An sau khi kiểm tra xong sắc mặt càng tái nhợt hơn, vừa vào phòng bệnh đã ngất đi, khóe mắt dường như còn lấp lánh ánh lệ.

Mặc dù hôm nay tôi rất hào phóng, ấy cũng không cần phải cảm như chứ.

Người bác sĩ mà tổng tài nào cũng có cuối cùng cũng chạy tới, cầm theo chai glucose đã pha sẵn truyền cho Cố Thượng An.

“Vậy thôi à?”

“Vậy thôi.”

“Vậy, không phải tôi vỗ ngất sao?”

“Tổng tài của mấy người đâu phải bằng giấy, chỉ là chưa ăn gì, bị hạ đường huyết thôi.”

“Vậy hai nghìn tệ của tôi?” Chỉ kiểm tra ra hạ đường huyết thôi sao?

“Các báo cáo khác phải vài ngày nữa mới có.”

“Vậy nếu không…”

“Cố Thượng An, cậu cũng nên dậy rồi đấy, không dậy nữa là thư ký nhỏ của cậu lại đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho cậu nữa đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...