Tổng Tài Lạnh Lùng: [...] – Chương 1

Thành phố Ninh Thành.

Bệnh viện tỉnh S. Tại khoa sản, nơi băng ghế màu trắng ở hành lang, một mặc âu phục nữ màu nude đang ngồi có chút ngây ngốc. Không ai rõ cảm lúc này của ấy, chỉ thấy tầm mắt của vẫn luôn chăm chăm vào giấy kết quả siêu âm trên tay mình.

[Cô Dương Tinh Vũ, chúc mừng đã mẹ. Thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, ý đừng để quá căng thẳng, ba tháng đầu tiên vợ chồng tránh sinh hoạt nhé kẻo ảnh hưởng đến thai nhi.]

Lời của nữ bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai tựa như sét nổ ngang tai tê liệt cả thần kinh trẻ. Không sai, này chính là Dương Tinh Vũ, hôm nay xin nghỉ phép ở công ty để đến bệnh viện khám vì tối qua bụng dưới có chút quặn đau, vả lại từ cái lần đó đến nay đã hai tháng rồi chưa thấy mùa dâu trở lại.

Trên phiếu siêu âm kia rõ ràng là chính là kết quả thai kỳ mà Dương Tinh Vũ không muốn thấy nhất. Bất giác một giọt rồi lại một giọt nước mắt nhỏ xuống mặt giấy dần ướt, kết quả chẩn đoán cuối cùng chính là trong lòng tử cung một phôi thai khoảng tám tuần tuổi đang phát triển khoẻ mạnh.

Mình còn chưa có lập gia đình!

Hai bàn tay run rẩy không thôi cố nắm chặt tờ giấy, Dương Tinh Vũ đưa tay quệt ngang nước mắt trực rơi xuống, cố nén cảm để không bật khóc, vội đứng bật dậy, xoay người rời khỏi phòng khám ra ngoài bệnh viện.

Bên ngoài bệnh viện, bầu trời hôm nay một mảnh trong xanh, trong lòng Dương Tinh Vũ lúc này lại đầy mây đen bão táp, đúng , đang sợ hãi, còn rất trẻ, lại có thai trong khi chưa có lập gia đình, chuyện này đối với một vừa ra trường như , sự nghiệp còn chưa ổn định, quả là một nan đề, là một mối nguy cơ đáng sợ.

Đáng sợ về cả vật chất lẫn tinh thần, chưa có sự nghiệp ổn định, còn phải nhà, sao nuôi đứa bé, hơn nữa ở cái xã hội này, sao đối mặt với dư luận, chưa chồng lại có thai, đó là phẩm hạnh kém, là sự xấu hổ tủi nhục, mà bất kì người phụ nữ nào cũng không muốn gánh nhận.

Đem cái phiếu siêu âm kia vò nát, Dương Tinh Vũ tiện tay ném vào thùng rác gần lối ra cổng bệnh viện. Lau đi nước mắt còn đọng lại nơi mí mắt, bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện rồi bắt một chiếc taxi, trở về phòng trọ nằm gần công ty NY, nơi việc của .

Về đến phòng trọ, Dương Tinh Vũ mệt mỏi nằm vật ra giường, nước mắt ứa ra.

Tại sao lại như ? Tại sao? Cô vừa khóc vừa cố nhớ lại cái đêm xảy ra chuyện đó, chỉ biết tối đó khoa quản trị kinh doanh của rủ tất cả mọi người đi hội họp tiệc chia tay sau khi ra trường, uống một ly nước ép do Trương Minh Vỹ đưa, rồi có uống thêm một ly rượu nho do Lâm Lạc Nhi mời, sau đó liền có chút buồn ngủ, lúc đó mơ màng nghe có người đưa về, hẳn là Lâm Lạc Nhi đã đưa về, bởi vì là cùng phòng khi còn đi học nên cũng không mảy may nghi ngờ một chút.

Nhưng sau đó khi tỉnh lại mới phát hiện trên người chẳng những không một mảnh vải che thân, mà bản thân không hề ở trong phòng trọ của mình mà lại ở trong một căn phòng xa hoa, khắp nơi đầy cánh hoa đỏ rực, mà chỉ có mỗi một mình ngơ ngơ ngác ngác vừa đau đớn về thể xác vừa sợ hãi, điều duy nhất xác định chính là lần đầu tiên của bị huỷ mất.

Sau ngày hôm đó, không thấy bóng dáng Lâm Lạc Nhi, cũng không gọi điện cho ta. Dường như ta bốc hơi khỏi thế gian .

Cho đến hôm, sự việc kia đã qua hơn hai tháng, Dương Tinh Vũ vẫn không sao quên , dù cưỡng ép bản thân phải quên đi, mọi thứ cứ như ẩn hiện trong tâm trí .

Đã có rất nhiều lúc, tự nhủ rồi tất cả sẽ qua. Dương Tinh Vũ tự nhủ như , chỉ là mọi chuyện không như tưởng tượng, cái gì đến vẫn là sẽ đến, hôm nay, lại mang thai, còn chưa trải nghiệm cuộc sống sẽ như thế nào, đã phải mẹ, mẹ sẽ dễ dàng sao, không biết, là một nhi, nhi viện nuôi lớn, cho ăn học đến khi biết tự đi , vừa vừa học, đối với khái niệm mẹ và mẹ chính là xa xỉ.

Không thể như , mình không nên giữ lại, mình có thể nuôi trẻ con sao, sao đối mặt với dì Dương đây?

Dương Tinh Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, mới 21 tuổi, công việc còn chưa ổn định lắm, thì sao nuôi nổi đứa bé, bỏ nó đi sẽ tốt chăng? Bản thân biết rõ là mình ích kỷ, thà như sẽ không khổ nó.

Khu phòng trọ bên ngoài vẫn râm ran đôi ba câu chuyện của mọi người sinh sống ở đây, lúc này gần trưa khá vắng vẻ, công nhân đều đi hết, chỉ có mấy người già là ở nhà trông nhà.

Từng câu chuyện tán gẫu của mấy bà thím vô lọt vào tai Dương Tinh Vũ.

“Dì thẩm này, tôi thấy cái lớp trẻ bây giờ thật thoáng quá, đêm hôm khuya khoắt, mới tí cái tuổi đầu, hẹn hò nhau chỗ này chỗ kia, a, b, c, đủ kiểu, thật không ra sao.” Giọng một bà có vẻ lớn tuổi oang oang vang vào tận phòng của Dương Tinh Vũ.

“Ầy, thì có gì to tát, chị không biết thôi, a b c thôi thì còn gì, cái tụi thanh niên bây giờ, còn chẳng biết giữ mình, thì nhau ăn trái cấm, rồi ấy, có thai, đứa thì thai, đứa giữ lại thì cũng không thoát kiếp mẹ đơn thân lại không dễ dàng gì.. chúng nó ăn chơi mà có nghĩ tới hậu quả đâu.” Dì Thẩm thao thao bất tuyệt tám chuyện với bà kia.

Hai người họ dường như rất nhiều chuyện, Dương Tinh Vũ nghe câu câu không, chỉ nghe cái câu mẹ đơn thân chẳng dễ dàng gì là rõ ràng nhất.

Hai tay theo bản năng sờ sờ cái bụng còn phẳng lì, Dương Tinh Vũ bật khóc nức nở.

Đúng mẹ đơn thân nào có dễ dàng, phải có kinh tế ổn định, hơn nữa điều kiện tiên quyết chính là phải có đủ dũng cảm để vượt qua tai tiếng, nghị luận của xã hội, mà Dương Tinh Vũ có nghị lực đủ để vượt qua những cái đó sao?

Cô không có!

Thế nên sẽ không giữ nó lại…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...