Tổng Tài Là Một [...] – Chương 4

15

Đám cưới của tôi và Tư Mục vẫn diễn ra như dự định.

Vào ngày cưới, có rất nhiều người đến tham dự. Nhưng, ngoài các đối tác kinh doanh của Tư Mục và nhân viên công ty thì không một người thân nào của tôi và Tư Mục có mặt.

Cha mẹ tôi đã mất sớm, tôi lớn lên trong làng quê ở núi rừng, học đến khi tốt nghiệp trung học mới rời khỏi làng quê, và dựa vào trợ cấp cùng học bổng để sinh sống ở thành phố.

Còn Tư Mục… Anh ấy rằng là kẻ khác biệt trong gia tộc, không ai trong gia đình quý .

Tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đều là chuột cả mà! Thế mà họ còn phân biệt đối xử, ghét bỏ người khác! Chuột trắng còn dễ thương hơn nhiều đấy chứ!

16

Trong lễ cưới, tôi mặc chiếc váy cưới đặt may riêng, chậm rãi bước đến trước mặt Tư Mục, ngẩng đầu lên và hôn ấy.

Khi nghi thức cưới hoàn tất, tôi mới phát hiện ra một vị khách không mời mà đến.

Tóc ngắn màu nâu đỏ, nổi bật làn da trắng mịn, đôi mắt một mí hếch lên, gương mặt có vẻ khinh khỉnh, trông giống kiểu người có nhiều đào hoa.

Đó là trai cũ của tôi, Lâm Lăng.

Anh ấy là một con sóc lông đỏ. Trước đây, ấy rất hay , giờ lại tôi với ánh mắt đầy hận thù.

Chậc. Phiền phức thật.

Tôi đang định trừng mắt đáp trả, thì má tôi đã bị ai đó nắm lấy, mạnh mẽ ép quay về phía Tư Mục.

Ánh mắt Tư Mục trầm xuống, một sự chiếm hữu lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy từ bộc lộ rõ ràng.

“Phương Tiểu Linh, em chỉ tôi thôi.” Giọng đầy sự khó chịu.

17

Lễ cưới kết thúc.

Có lẽ vì đã uống nhiều rượu, Tư Mục khi say lại thấy thiếu cảm giác an toàn nên lúc nào cũng nắm chặt tay tôi, không rời nửa bước.

Tôi đỡ ấy vào phòng nằm xuống, vừa định ra ngoài thì thấy ấy loạng choạng đứng dậy, lảo đảo theo sau tôi. Đôi mắt ấy mơ màng: “Phương Tiểu Linh, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, em định đi đâu?”

Tôi nhẹ nhàng dỗ dành: “Em đi lấy canh giải rượu cho , nằm nghỉ ngơi đi, không?”

Ngón tay thon dài của Tư Mục bấu chặt lấy tay tôi. Mười ngón đan xen. Với chiều cao một mét tám lăm, ấy như một ngọn núi nhỏ đứng trước mặt tôi.

Tư Mục cúi đầu tôi: “Em đang lừa tôi.”

“Hử?”

“Em muốn đi gặp Lâm Lăng.”

Tư Mục bóp nhẹ má tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên thẳng vào mắt ấy.

Lâm Lăng là trai cũ của tôi, một con sóc, sao ấy biết về sự tồn tại của ta?

Đôi mắt lạnh lùng của ấy chằm chằm vào tôi: “Không đi.”

Cái vẻ mạnh mẽ, hung hãn này, có còn là chuột trắng nhỏ đáng thương ngày trước của tôi nữa không?

18

“Anh sẽ nhốt em lại.”

“Chúng ta đã kết hôn.”

“Phương Tiểu Linh, em đã thuộc về rồi.”

Tư Mục lẩm bẩm trước mặt tôi, giọng đầy sự cố chấp khiến tôi rùng mình.

Tôi dùng sức gỡ tay ấy ra, đặt ấy lên giường. Toàn thân Tư Mục nồng nặc mùi rượu, tóc ngắn rối bời, cúc áo vest bị cởi hờ hững, nằm xuống giường mà vẫn không buông tay tôi.

“Ái!”

Tôi hét lên vì đột nhiên cả cơ thể bị kéo xuống nằm cùng trên giường. Chưa kịp trở mình thì ấy đã đè lên tôi, mùi rượu phả vào mặt, yết hầu khẽ chuyển , đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy ánh nước phức tạp: “Anh chỉ cần em.”

Bàn tay ấm áp của vuốt ve má tôi.

“Anh đã cầu nguyện với Thần thụ, chỉ cần em.”

Vừa dứt lời thì Tư Mục đã gục đầu xuống ngủ say trên cổ tôi.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn có phần lởm chởm của ấy.

Thần thụ là ai?

19

Đêm tân hôn không hề yên bình. Ai mà biết , sau khi Tư Mục ngủ say như chết, ấy vẫn có thể tỉnh dậy giữa đêm.

“Linh Linh, Tiểu Linh Đang…”

“Tiểu Linh Đang…”

Không biết từ đâu ấy lại biết biệt danh của tôi. Cảm giác mơ hồ, đầy ám muội lan tỏa khắp căn phòng.

Khi ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, tôi đã mệt nhoài nằm liệt trên giường, chỉ biết thở dài.

Đau lưng.

Đau đầu.

Đau khắp nơi.

Tư Mục ngủ bên cạnh tôi, tay vẫn nắm chặt tay tôi, ngay cả trong giấc ngủ, khóe miệng ấy cũng khẽ nhếch lên.

Tôi từ từ rút tay ra, cẩn thận bước xuống giường. Những gì ấn tượng trong đầu tôi lúc này chỉ còn sót lại vài cái tên.

Thần thụ.

Tiểu Linh Đang.

Lâm Lăng.

Tôi đứng trước bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, tâm trí ngày càng rõ ràng hơn.

Tôi không thích bị lừa dối. Nhưng rõ ràng, Tư Mục đã lừa tôi.

20

Tôi từ nhỏ đã lớn lên trong rừng núi.

Trước khi gặp Tư Mục, quái duy nhất mà tôi từng thấy là Lâm Lăng. Anh ấy là một con sóc nhỏ lông đỏ, lanh lợi và ranh mãnh.

Tôi đã thấy ấy khi đang đào rau dại trong rừng, ban đầu tôi định bắt ấy về để ăn. Nhưng không ngờ, con sóc nhỏ trong chớp mắt đã biến thành một cậu bé nhỏ nhắn như tôi.

Cậu bé với mái tóc đỏ rực, tươi hỏi tôi: “Cậu cũng không có cha mẹ à?”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy quái. Sự kinh ngạc và sợ hãi khiến tôi không thể mở miệng. Nhưng Lâm Lăng lại rất chủ : “Tôi cũng không có cha mẹ, sau này chúng ta ở cùng nhau nhé? Tôi sẽ giúp cậu đào rau dại, còn có thể hái hạt thông cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý cho tôi ở nhà cậu thôi.”

“Tại sao?”

“Tại sao gì cơ?”

“Tại sao cậu lại muốn ở nhà tôi?”

Lâm Lăng hớn hở: “Vì ở một mình thật đơn, tôi muốn ngủ trên chiếc giường ấm áp, muốn có người để chuyện.”

Tôi và Lâm Lăng nương tựa vào nhau mà sống. Cho đến khi tôi rời khỏi rừng núi, đến thành phố học tập và việc, Lâm Lăng cũng luôn đi theo tôi.

Thành phố đông người, náo nhiệt nên Lâm Lăng rất thích.

Sau đó, ấy ấy thích tôi, muốn kết hôn với tôi, muốn sống bên tôi cả đời.

Tôi nắm tay ấy, cùng ấy đi dạo bên bờ sông.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...