Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy có sách hay để xem, liền đứng sững lại một lát: “Có đúng là có sách hay để xem không?
Mặc Tây Quyết không gì, liền cầm lấy một cuốn sách trông có vẻ rất dày trên giá sách đưa cho , dáng vẻ lạnh lùng : “Cầm đi, sau này muốn tìm cách gì thì cứ với Duy Đức, đây không phải là nơi để cho vào".
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như bị kim đâm vào tim, rất đau đớn, ôm lấy cuốn sách đứng ở đó, nhạt : “Không cần phiền nữa, cuốn sách này dày như đủ để tôi thời gian”.
"Giết thời gian” Mặc Tây Quyết nghe rất tức giận, liền nắm lấy tay .
"Anh gì ? Mau thả tôi ra” Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày lại: “Anh tôi đau đó”.
"Cô vẫn biết đau à? Tôi tưởng là người không có tim, không có phổi”. Mặc Tây Quyết nghiến răng nghiến lợi . Cuốn sách của bản trong ý nghĩ của chỉ là một thử đồ chơi để thời gian.
Ngôn Tiểu Nặc tức giận : “Tôi không có tim, không có phối bao giờ, Mặc, tôi vì quá buồn chán không có việc gì nên mới đến đây tìm sách để đọc thôi.”
Cô ấy ra như càng cho Mặc Tây Quyết thêm tức giận, đôi mắt đen lóe lên sự giận dữ, “Chết tiệt!” Hắn giăng lấy cuốn sách trên tay quảng xuống đất, và kéo tay ra ngoài, “Rầm" một âm thanh lớn phát ra cửa phòng sách đóng sập lại.
“Đau quá, cái gì ?" Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết lôi vào trong phòng, hắn quá nhỏ mọn và biến thái.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng : “Nếu như cảm thấy buồn chán, thì hãy ở lại đây, cho đến ngày bắt đầu đi học.”
“Mặc Tây Quyết, có tư cách gì mà tước đoạt quyền tự do của tôi!" Ngôn Tiểu Nặc hét lên giận dữ.
Mặc Tây Quyết không để ý đến lời phàn nàn của , ta cứ thể khóa cửa lại, không dạy cho thì sẽ loạn ngay.
Ngôn Tiểu Nặc bước về phía trước và kéo mạnh cánh cửa, cánh cửa vẫn đứng im. Quả nhiên là cửa đã bị hắn khóa lại.
Tìm dần dần bị vụn vỡ, chỉ là đã vào phòng sách của ta thôi mà? Tại sao lại bị nhốt như ?
Hóa ra là mỗi người đều có một khu vực cấm, không ai có thể đột nhập, hẳn đối với mà chỉ là một người đàn ông xa lạ, chỉ biết hắn chủ tịch một tập đoàn lớn nhất thế giới, biết hắn tên là Mặc Tây Quyết, ngoài ra không biết gì thêm.
Vậy mà bản thân đối với hắn mà chỉ như một thứ đồ chơi.
Ngôn Tiểu Nặc gõ gõ tay vào đầu, "Mày đúng là mất trí rồi, nghĩ đến hắn gì, hắn là đồ biến thái!”.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Mặc Tây Quyết với vẻ rất lạnh lùng: “Cô đang nghĩ về ai ?"
Ngôn Tiểu Nặc nhạt: “Tôi nghĩ đến ai không cần phải quản!”
Mặc Tây Quyết tức giận không chịu nổi, hắn lôi đứng dậy: "Cô chỉ là một thứ đồ chơi tôi mua về, sao dám nghĩ đến người đàn ông khác? Nói! Anh ta là ai?"
Cảm giác nhục nhã lan tỏa khắp trong đầu, Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng : “Anh Mặc, rất đúng, tôi chỉ là một thứ đồ chơi mua về, nếu như không vui thì tôi đi!"
Sự bướng bỉnh và thờ ơ trong mắt ngay lập tức khiến hắn tức giận. Mặc Tây Quyết nhạt, ném lên giường, “Đương nhiên tôi không thể , có điều tôi sẽ từ từ hành hạ ”
Ngôn Tiểu Nặc tức giận đến nỗi nước mắt tuôn trào: Đồ khốn Mặc Tây Quyết! Anh đối xử với một người phụ nữ như à, thật hèn hạ! Anh không phải đàn ông!"
“Cô chửi đi, tôi sẽ bắt phải trả giá cho những lời vừa !" Anh mắt của Mặc Tây Quyết giống như một con dao, ta giữ thật chặt.
“Không thể thuyết phục" Khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc nghiêng sang một bên.
Mặc Tây Quyết quả tức giận, chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc hét lên: “Duy Đức đem ta vứt ra tầng sau nhà!”
Duy Đức giữ chặt , miệng lắp bắp: “Cậu chủ.."
“Vứt ta ra sau, tự sinh tự diệt!” Mặc Tây Quyết một câu như rồi nhấc chân đi, cánh cửa bị sập kêu vang trời.
Ngôn Tiểu Nặc bị một vệ sĩ kéo xuống tầng sau. Cô ngồi sập xuống sàn, mới phát hiện đây là một tòa nhà trống không, ngoài đèn ra thì trong nhà không có gì khác, ngay cả một thứ đồ gia dụng cũng không có.
Mặc Tây Quyết, thực sự muốn hành hạ đến chết?
Cô không thể chết, nếu như Cô chết đi, bà ngoại không biết sẽ buồn đến thế nào. Cô phải sống! Cô CỐ gắng tìm một nơi có thể thoát ra, ngay lập tức đã lần sờ hết bốn
bức tường, mà ở đây ngay cả cửa chính và cửa sổ đều đóng rất chặt chẽ, một lỗ hổng nhỏ cũng không có.
Không tìm đường thoát ra, chỉ có thể bình tĩnh lại để giữ sức lực, như mới có thể giúp chịu lâu hơn trong trạng không có đồ ăn thức uống gì.
Mặc Tây Quyết ngồi trong phòng giám sát, thông qua màn hình camera thấy mọi hành của .
Cô nằm xuống sàn nhà, ôm mình thật chặt khi ngủ, ánh đèn chiếu xuống, mặt Cô vô cùng xanh xao, lông mi dài cứ run run.
Mặc Tây Quyết ném điều khiển từ xa, trong lòng hỗn loạn không yên, chỉ muốn dọa , xem có đỡ bướng bỉnh hơn không, chỉ cần một câu “Sai rồi", thì lập tức thả ra.
Nhưng mà thà ngủ trên sàn nhà, chứ không chịu mở miệng nhận sai. Trong đầu của Mặc Tây Quyết chất đầy hình ảnh đang nhắm mắt, dáng vẻ yếu đuối, đuổi thể nào cũng không đi, trong lòng càng giống móng vuốt của một con mèo đang cho loạn, cho ta càng thêm hoảng loạn, lo lắng bất an.
“Duy Đức!” Mặc Tây Quyết hét to.
"Cậu chủ, cậu có điều gì dặn dò?” Duy Đức vội vàng trả lời, lẽ nào cậu chủ đã đối ý muốn thả Ngôn ra? Như thì tốt quá rồi.
"Anh mang chút đồ ăn đến nơi giam ấy, hỏi ấy có chịu nhận sai không?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Duy Đức vội vàng chuẩn bị đồ ăn, không cần biết Câu chủ thế nào, Cậu chủ chịu cho ấy cơ hội là tốt rồi.
Duy Đức đem đồ ăn đã chuẩn bị xong đi, Mặc Tây Quyết hét lên "Anh đi cùng tôi.”
“Vâng.” Vệ sĩ ở tầng sau thấy Mặc Tây Quyết đi đến liền vội vàng mở cửa “Cạch." Tiếng mở cửa cho Ngôn Tiểu Nặc tỉnh giấc.
Cô liền đứng dậy, thấy đó là Mặc Tây Quyết, đằng sau còn có Duy Đức đi cùng, trên tay Duy Đức có cầm đồ ăn đến.
“Ngôn Uyển Cừ, ở đây cảm thấy thế nào? Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi hỏi: "Cậu Mặc đến đây có phải là muốn xem tôi chết như thế nào không?"
Mặc Tây Quyết nghe , biểu cảm càng trở nên đáng sợ, Duy Đức vội vàng khuyên Ngôn Tiểu Nặc bỏ ánh mắt không chịu khuất phục đó đi.
Duy Đức hết lòng thuyết phục Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, chỉ cần nhận sai với cậu chủ một câu, cậu chủ có thể lập tức thả ra”
Khuất phục? Nhận sai? Lòng tự tôn của không cho phép như ,
chỉ sợ lòng tự tôn của bị chà đạp đến nỗi một chút cũng không còn.
Ngôn Tiểu Nặc nhạt: “Tôi không sai.”
“Nếu như đã giỏi như , thế thì tôi đành phải xem, rốt cục có thể sống sót không" Mặc Tây Quyết quăng ra một câu lạnh lùng rồi quay mặt bước đi.
Duy Đức Ngôn Tiểu Nặc thở dài, rồi cũng rời đi. Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại. Ngôn Tiểu Nặc biết lần này thì có chết chắc rồi, mắt cay xè vì nước mắt cứ thế tuôn rơi, dặn lòng không khóc, cho dù có phải chết thì cũng phải chết trong sự tôn nghiêm.
Nét mặt của Mặc Tây Quyết tái mét, ta cứ đi đi lại lại trong phòng vì tức giận, ta luôn biết cách kìm nén cảm , từ khi gặp này ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Mỗi khi ta nhớ đến ánh mắt đầy sự bướng bỉnh và thờ ơ của , trong mắt giống như một con quý
"Cô đáng chết!” Mặc Tây Quyết tức giận gạt tất cả đồ đạc, gốm sứ đắt tiền rơi xuống đất, đi thẳng một mạnh vô số đồ đạc đã bị ta phả hủy, Duy Đức tính nhẩm một lúc, những thứ đồ vật đã bị hỏng có thể đáng giá bằng một căn biệt thự nhỏ.
Chủ nhân của ta mất kiểm soát, đây là lần đầu tiên Duy Đức thấy điều đó, và tất cả đều là vì một bướng bỉnh không chịu nhận thua.
"Quản gia Duy Đức, bữa trưa bây giờ có mang lên không.." người giúp việc hỏi rất kỹ.
“Không ăn!” Mặc Tây Quyết đột nhiên thốt lên, ta còn đang tức giận đến nỗi đau cả dạ dày, mà còn dám nhắc chuyện ăn với ta?
Người giúp việc vội vã cúi đầu: “Vâng, cậu chủ” Sau đó biến mất không một dấu vết.
Quản gia Duy Đức thấy như thở dài, rồi nhẹ nhàng thuyết phục Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, chân của Ngôn vẫn còn bị thương”
“Anh muốn gì?" Mặc Tây Quyết lạnh lùng Duy Đức.
“Cậu chủ, Ngôn là người phụ nữ yếu đuối ..." Duy Đức suy nghĩ hay là mở miệng cầu xin.
Ý của là tôi bắt nạt ấy" Mặc Tây Quyết lạnh lùng , ánh mắt sắc như dao: “Duy Đức, đã theo tôi mười mấy năm rồi, ngay cả đạo đức nghề nghiệp của mình cũng quên hết rồi sao?
Duy Đức bị sốc, vội vàng cúi mặt, “Cậu chủ, Duy Đức không dám" Mặc Tây Quyết Duy Đức với ánh mắt lạnh lùng, ngay lúc này tiếng chuông điện thoại reo, ta cầm điện thoại lên xem, đưa điện thoại cho Duy Đức với vẻ khó chịu. Quản gia Duy Đức nghe điện thoại: “Cuộc họp buổi chiều."
“Cử một người quản lý đi! Việc này mà cũng phải hỏi tôi sao?" Mặc Tây Quyết tức giận quát: “Một đám ăn , mau thu dọn đồ đạc cút khỏi tập đoàn!"
Quản gia Duy Đức đứng ở đó nghe cậu chủ đang tức giận, chỉ thở dài. Mặc dù rất lo lắng, không dám mở miệng...
Mặc Tây Quyết tức giận đi đi lại lại, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc máy tính bảng, trong đó hiện rõ hình của tầng sau nhà, ở đó có đang bị nhốt.
Mặc dù tức giận, ta vẫn muốn xem trạng bây giờ của .
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài buông lả tả, làn da xanh xao vị thiểu nước và thức ăn, trong mắt lấp lánh nước mắt, hiện lên sự trống rỗng và tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt trong veo, rơi từ khuôn mặt nhợt nhạt của , và nhỏ giọt trên sàn nhà.
Mặc Tây Quyết cảm thấy trái tim mình như bị thất lại, quặn lên từng cơn đau đến nỗi ta cảm thấy khó thở.
Bao nhiêu năm rồi không có cảm giác như ? Trái tim đã bị ta rèn luyện cũng như sắt từ lâu rồi, sau khi gặp thì lại có cảm giác vui buồn như này.
Bạn thấy sao?