Tổng Tài Cuồng Vợ – Chương 6

Ngôn Tiểu Nặc bỗng chốc đắm chìm trong hơi thở của hắn, đến mức bị hắn ăn sạch sẽ lúc nào cũng không nhớ, chỉ thấy toàn thân khó chịu, đến cả chân, đau cũng không cảm nhận .

Sau khi kết thúc, Mặc Tây Quyết vuốt tóc , chỉ vì một nụ hôn của mà hắn lại lần nữa mất kiểm soát.

"Tôi, tôi có đi học không? Ngôn Tiểu Nặc thấy sự dịu dàng hiếm thấy của hắn, nhỏ nhẹ hỏi.

Ánh mắt Mặc Tây Quyết đột nhiên nguội lạnh. Ngôn Tiểu Nặc không biết mình sai ở đâu, trong lòng căng thẳng, mở to mắt hắn: " Anh sao thế?"

Mặc Tây Quyết ánh mắt , hừ lạnh một tiếng: "Muốn đi học sao?" “Vâng” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ nhẹ đáp lại.

"Có thể đi học không ở lại trong trường” Mặc Tây Quyết hơi mềm lòng : “Tôi bảo người đưa đón đi học.”.

Ngôn Tiểu Nặc chán nản, vẫn là không có chút tự do nào, dù sao đi học vẫn tốt hơn là không đi, đành đồng ý: “Tôi biết rồi, cảm ơn

Thái độ của Mặc Tây Quyết không thoải mái, hắn lạnh rồi đứng dậy mặc áo đi vào phòng sách.

Ngôn Tiểu Nặc không biết mình đã trêu chọc gì hắn, thấy hắn không dày vò mình nữa trong lòng nhẹ nhõm rồi ngủ thiếp đi.

Mặc Tây Quyết trở về phòng sách, gọi Duy Đức đến. “Cậu chủ, cậu có gì căn dặn ạ?” Duy Đức cung kính cúi đầu 90 độ.

“Ngôn Uyển Cừ mấy hôm nữa sẽ đến trường đại học Shọc, cậu đi đánh tiếng với bên đó đi, tránh sau này bị người ta bắt nạt" Mặc Tây Quyết lạnh nhạt ra lệnh, này đi đường còn bị người ta dẫm phải, ngốc muốn chết.

Người phụ nữ của hắn cho dù ngốc nghếch cũng không thể để cho người khác tuỳ ý bắt nạt.

Duy Đức khẽ rùng mình, cậu chủ mà lại quan tâm Cô Ngôn nhiều như thế? Anh ta không dám chậm trễ, vội vàng sắp xếp.

Mặc Tây Quyết mở máy tính bắt đầu xử lý công việc, sau khi tất cả hoàn tất thì cũng đã khuya.

Đứng dậy rời khỏi phòng sách, Duy Đức với hắn: “Cậu chủ, việc trường đại học S đã sắp xếp ổn thoả, Cô Ngôn học ở đó sẽ không bị ai khó gì cả"

“Ừm” Mặc Tây Quyết hờ hững đáp lại.

Sáng sớm hôm sau, khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy, Mặc Tây Quyết đã đi đến công ty rồi, chỉ còn lại mình ăn

sáng.

Bữa sáng hôm nay rất phong phú, còn có dâu tây, món thích ăn nhất, rất vui.

Người giúp việc lúc đó bưng lên cho một bát canh thuốc, thái độ vô cung kính cận: "Cô Ngôn, cậu chủ đặc biệt căn dặn người nấu canh, rất tốt cho sự hồi phục vết thương ở chân, uống mau khi còn nóng đi."

Mặc Tây Quyết quan tâm tới cả việc nhỏ như này? Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, bưng bát canh lên uống.

“Cô Ngôn, canh này thế nào ạ? Người giúp việc đợi uống xong mới hỏi. “Rất ngon" Ngôn Tiểu Nặc thành thật trả lời.

“Như thì tốt rồi, nếu không đầu bếp sẽ bị đuổi việc" Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm,

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Đuổi việc? Tại sao?".

"Cậu chủ tức giận vì không thích món ăn tối qua nên hôm nay chỉ giữ lại đầu bếp vì ta biết sắc thuốc. Cậu chủ còn nếu Ngôn không ưng thì sẽ đuổi việc ta luôn”

Ngôn Tiểu Nặc không lên lời, Mặc Tây Quyết đối xử với như thế, là quan tâm sao? Cô chỉ cảm thấy lòng mình không ngừng rung , không thể ngăn lại ,

Ăn cơm xong, lại ăn một ít dâu tây, bám lấy cầu thang cẩn thận lên lầu, gọi điện thoại cho bà ngoại, ở đây mấy ngày không qua , bà liên tục dặn dò cần phải nghỉ ngơi.

Cô trở về phòng ngủ tiếp, tỉnh dậy muốn tìm sách đọc, đi bộ qua phòng sách của Mặc Tây Quyết.

Phòng sách này có vẻ nhỏ cũng phải hơn 200, bố cục cực kỳ đơn giản, mọi nơi đều trang nhã cao quý, giá sách bằng gỗ tử đàn, phía trên toàn bộ là những cuốn sách bìa cứng, chiếc bàn sách vô cùng lớn, mặt bàn sạch sẽ không tì vết.

Ngôn Tiểu Nặc thấy trên tường có duy nhất một bức tranh, trên bức tranh là một người phụ nữ không thể đẹp hơn, có trước nay chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào đẹp như thế, cho dù lặng lẽ ngồi ở đó, thì vẫn toát ra khỉ chất thanh lịch không thể ngăn lại .

Đây có phải là trước đây của Mặc Tây Quyết không? Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên cảm thấy xấu hổ hết mức, tự lại mình, so với trên bức tranh, còn kém xa.

Tim đột nhiên như lỡ một nhịp, đến nỗi đưa tay lên, muốn sờ vào, “Dừng tay!” Một giọng tức giận vang lên, Ngôn Tiểu Nặc bị dọa thu tay về, quay đầu

lại, không biết Mặc Tây Quyết đã đứng đó từ khi nào, vẻ mặt trầm xuống, đôi mắt chứa đầy sự nguy hiểm.

Hẳn bước vài bước tới trước mặt , nắm lấy tay , thốt ra từng chữ từng câu: “Không vào bức tranh đó” Ngôn Tiểu Nặc đau tới nỗi mặt trắng bệch, liền vội vàng đáp lại: “Tôi biết rồi" Quả nhiên là người của hắn, đến bức tranh cũng không thể vào, đến bây giờ vẫn bảo vệ như thế, hắn cũng vẫn có lúc như này.

Trái tim đau nhói đến khó chịu. Mặc Tây Quyết thả tay ra, lạnh lùng : "Cô đến phòng sách của tôi

gi?"

"Tôi muốn xem sách” Ngôn Tiểu Nặc rủ mắt xuống, thì thầm đáp lại. “Sách gi?"

"Sách liên quan đến thiết kế" Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, đôi mắt dân dần sáng lên: “Mấy ngày nữa tôi phải đi học, thôi muốn xem trước một chút."

Ánh sáng đèn chùm hoa sen trên trần nhà dọi vào mắt , tỏa sáng rực rỡ, long lanh, đôi mắt Mặc Tây Quyết dần trở lên nóng bỏng.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ra sự thay đổi của hắn, nhanh chóng im bặt, muốn đi ra ngoài, miệng còn : “Nếu không có thì thôi, tôi đi trước đây”

“Ở chỗ tôi sách gì cũng có” Mặc Tây Quyết hờ hững trả lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...