Mặc Tây Quyết ôm ngồi lên đùi mình, vừa nghịch đầu ngón tay vừa hỏi: “Hôm đầu tiên đi học, cảm giác thế nào?"
“Khá vui” Ngôn Tiểu Nặc mỉm trả lời.
"Tôi nghe tối mai trường em có tổ chức liên hoan ở khách sạn Giang Thành, em có đi không?" Mặc Tây Quyết sờ khuôn mặt nhỏ của rồi hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Tôi có thể tham gia?"
Mặc Tây Quyết thẳng vào mắt , ý lóe lên: “Đương nhiên có thể rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc có chút không tin, hắn còn chủ nhắc đến, còn có thể tham gia buổi liên hoan hữu nghị đó, thấy mình vẫn chưa kịp phản ứng.
Chờ đến khi phản ứng kịp thì đã bị Mặc Tây Quyết hôn rồi.
Kết thúc nụ hôn dài, Mặc Tây Quyết hỏi : “Em có vui không?"
Ánh mắt hắn như phủ một tầng ánh sáng, sâu dưới đáy mắt chứa ý , Ngôn Tiểu Nặc thấy tim mình như lỡ một nhịp.
Khuôn mặt vô thức tươi : "Vui."
Đôi má trắng nõn của còn hơi ửng hồng, khuôn mặt tươi lay lòng người, ánh mắt Mặc Tây Quyết lại càng sáng hơn, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy hồn phách như sắp bị ánh mắt hắn dẫn đi.
Ngay sau đó, môi mỏng của hắn đã dán lên, miệng lưu lại toàn mùi hormone của hắn, ý thức dần dần bị cuốn theo.
"Anh muốn em, bây giờ." Giọng Mặc Tây Quyết quyến rũ mà trầm thấp, hắn bế từ trong xe ra, đi thắng vào biệt thự, đóng cửa lại.
Ngôn Tiểu Nặc bị hắn hôn đến tận lúc bị thân hình hắn đè xuống. Khi tỉnh lại chân tay Mặc Tây Quyết quấn lấy không cử , chỉ nghe thấy âm thanh thỏa mãn của hắn: “Ăn cơm thôi."
"Ừm, em đi nấu cơm." Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng trả lời, không nghĩ đến sự điên cuồng lúc nãy mà muốn dậy nấu cơm.
Mặc Tây Quyết buông ra, thấy cái váy bị hắt nát dưới đất, nhỏ: “Tôi bảo Duy Đức mang một loạt quần áo mới đến."
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến mấy tram bộ quần áo hàng hiệu trong tủ quần áo, còn chưa thèm xem, liền vội vàng : “Trong tủ còn nhiều quần áo lắm."
“Phí lời thế gì, tôi cho em là cho em." Mặc Tây Quyết dung ngón tay đỡ lấy đầu, ngữ khí bá đạo: “Nhanh đi nấu cơm đi, tôi chờ ăn cơm.”
Đúng là đốt tiền, Ngôn Tiểu Nặc lười quản với hắn, trả lời: “Em đi nấu đây." Sau đó lấy một bộ váy ngủ mới mặc vào, đi vào bếp.
Tâm không tệ, vì thế nấu cơm cũng dụng tâm hơn, ba món một canh, còn có cả đồ ngọt.
Lúc Mặc Tây Quyết đi ra, thấy các món đơn giản trên bàn, tâm trạng rất vui, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn.
Ngôn Tiểu Nặc thong thả bê bát cơm ăn, đột nhiên Mặc Tây Quyết gắp cho một miếng sườn: “Ngon lắm, em ăn đi."
Hắn lại còn gắp đồ ăn cho mình, Ngôn Tiểu Nặc thấy mình có thể thử đi mua vé số xem sao, sau đó gắp sườn ăn.
Lại nghe thấy tiếng Mặc Tây Quyết : “Sau này em riêng cho tôi ăn, tôi bây giờ chỉ ăn đồ em nấu."
Bỗng nhiên Ngôn Tiểu Nặc thấy miếng sườn trong miệng rất khó nuốt, nhăn mày: “Tài nấu ăn của em bình thường thôi, sao bằng mấy đầu bếp ở lâu đài của ."
Đó toàn là những đầu bếp có tiếng trên thế giới.
“Đó đều là đám vô dụng, sao so với em." Ngữ điệu của Mặc Tây Quyết như thể đó là điều đương nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy tê tê da đầu: “Nhưng em phải đi học..."
"Thế em có ăn cơm không?" Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi lại.
“Có chứ.” Ngôn Tiểu Nặc trả lời.
"Thế không phải là xong rồi sao, lúc em ăn cơm thì chắc chắn tôi sẽ ăn cùng." Mặc Tây Quyết một cách không vui.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, đây là logic gì thế?
"Nhỡ may có lúc em không có ở đó thì sao?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
Đôi mắt dài hẹp của Mặc Tây Quyết : “Em lúc nào không có ở đây?" Cô là người phụ nữ của hắn, sao lại không ở đây?
"Tối mai." Ngôn Tiểu Nặc trả lời, hắn còn có thể theo đến khách sạn Giang Thành bắt về nấu cơm cho hắn ăn chắc?
Mặt Mặc Tây Quyết ngắn lại: “Vậy tôi chờ em về nấu cơm cho tôi ăn.”
Ngôn Tiểu Nặc nhịn không ném miếng sườn trong tay lên đầu hắn: "Vậy cuối tuần thì sao, đồng ý để em về nhà một hôm rồi." Tên này có thể nhịn đói một ngày sao? Đừng .
Mặc Tây Quyết chỉ thấy buồn rầu, lại có thể không ở bên hắn nhiều lúc như .
“Anh không nuốt lời chứ?” Ngôn Tiểu Nặc khuôn mặt thâm trầm của hắn, bắt đầu đánh trống ngực.
"Việc mà tôi đồng ý với em sẽ không nuốt lời." Mặc Tây Quyết hờ hững , lông mày đen nhếch lên: “Em nấu cơm sẵn rồi để trong tủ lạnh."
Khóe miệng Ngôn Tiểu Nặc giật giật: “Em biết rồi." Chiêu để giày vò của tên này đúng là không thiếu mà.
Mặc Tây Quyết thấy biểu cảm như bóng xì hơi của thì khóe miệng cong lên, ăn càng ngon miệng hơn.
"Ngôn Uyển Cừ." Mặc Tây Quyết ăn xong đặt bát đũa xuống, gọi tên . Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên hắn: “Có chuyện gì?"
"Buổi liên hoan hữu nghị tối mai, em có cần gì không?" Sự khó tính trên khuôn mặt của Mặc Tây Quyết dần tan biến: “Ví dụ như, nhảy”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Bạn nhảy?" Đừng là hắn cũng đi theo chứ? Vậy đi gì? Để mọi người đều biết quan hệ của bọn họ, còn có thể sống tiếp sao?
Ánh mắt Mặc Tây Quyết thâm trầm: "Bản cậu chủ đi với em.”
"Không cần đâu.” Ngôn Tiểu Nặc từ chối: “Chỉ đi chơi tý thôi, không có gì cả."
"Liên hoan hữu nghị, tôi không trông chừng em, em biết đâu sẽ náo loạn." Mặc Tây Quyết lạnh: “Để tránh em đi xem trai lạ."
Ngôn Tiểu Nặc toát mồ hôi: “Sao thế ."
“Ai mà biết .” Mặc Tây Quyết lạnh lùng , kiểu như liên hoan hữu nghị đó rất dễ xảy ra chuyện: “Ý em là không muốn tôi đi?"
"Nếu lo lắng thì em không đi nữa, em ở nhà là rồi." Ngôn Tiểu Nặc hờ hững , uống một ngụm canh, mặt ra vẻ không quan tâm, sao cũng .
Mặc Tây Quyết nhướng mày: "Không cho tôi đi thì thôi, bao giờ xong tôi đến đón."
Ngôn Tiểu Nặc lại bị dọa lần nữa, tên này đồng ý để đi một mình sao?
“Không liếc mắt đưa với tên đàn ông khác." Câu cuối Mặc Tây Quyết đầy sát khí: “Nếu không thì em sẽ biết hậu quả như nào."
Ngôn Tiểu Nặc thấy sự độc ác trong mắt hắn thì run lên, : "Anh yên tâm, em chỉ đi ra bên ngoài xem thế giới bên ngoài như nào thôi, không cái khác đâu."
"Xem thế giới bên ngoài?" Mặc Tây Quyết : “Cái buổi liên hoan hữu nghị dập khuôn như thế thì có thể xem cái gì, nếu em muốn tham gia tiệc rượu của giới thượng lưu thì lần sau tôi dẫn em đi."
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, hắn dẫn đi?
"Tất nhiên nếu không có tôi đi cùng thì em không vào ." Ngữ khí của hắn rất ngông cuồng.
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, chỉ tiện miệng thôi. Lúc này chuông cửa vang lên, Ngôn Tiểu Nặc chạy ra mở cửa.
Là quản gia Duy Đức, trên tay cầm túi to túi nhỏ.
"Quản gia Duy Đức, mời vào." Ngôn Tiểu Nặc nhỏ, lễ phép nhường đường.
"Không cần đâu, Cô Ngôn, đây là quần áo và trang sức cậu chủ chuẩn bị cho tham gia buổi liên hoan hữu nghị tối mai." Duy Đức đưa hết túi đang cầm trên tay cho sau đó rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc mở túi lấy ra một bộ lễ phục.
Cô cũng không ra là chất liệu hay nhãn hiệu gì, chỉ cảm thấy sờ vào trơn như tơ lụa, váy cúp ngực màu xanh da trời, liên tưởng đến bầu trời sau cơn mưa, đẹp thuần khiết cũng có chút hoa lệ.
Ngôn Tiểu Nặc tỉ mỉ ánh quang phát sáng trên chiếc váy mới phát hiện là do những viên kim cương nhỏ tạo ra, kinh ngạc.
“Thử mặc đi, để tôi xem xem." Mặc Tây Quyết cảm thấy rất hài lòng với .
Ngôn Tiểu Nặc vào phòng ngủ thay váy, váy mặc trên người đẹp như mây trôi, tôn lên dáng vóc của , đặc biệt là cánh tay mảnh mai cùng với đôi chân dài trắng nõn.
Mặc Tây Quyết đeo cho sợi dây chuyền có mặt thủy tinh màu hồng, ánh sáng màu hồng da thêm trắng, khuôn mặt thanh khiết lại càng thêm xinh đẹp.
Nhất là khi đang trong tuổi thanh xuân, thủy linh lấp lánh, ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu mình hỏi: “Em mặc như này có đẹp không?"
“Tôi bảo đảm rằng em là đẹp nhất." Mặc Tây Quyết xong liền vội hôn lấy .
Nụ hôn không kịp phòng bị Ngôn Tiểu Nặc hơi khó thở.
“Nếu em không tức giận thì tôi nhất định sẽ đi cùng em.” Mặc Tây Quyết củi đầu vành tai trắng như tuyết của , ánh mắt lóe lên ngọn lửa, tất cả của chỉ thuộc về mình hắn.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy mình mặc bộ lễ phục này sớm là một sai lầm, khóa sau lưng bị hắn kéo ra, bộ váy tuyệt đẹp trôi tuột xuống nền.
Hơi thở của Mặc Tây Quyết phả vào người càng ngày càng nóng bỏng, nhắc nhở hắn: “Chiều nay em phải đi học.."
"Tôi biết." Mặc Tây Quyết trầm giọng .
Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu sang, bộ váy vẫn đang trên nền đá cẩm thạch, mà cũng dần không ngăn sự điên cuồng của hắn.
Lúc tỉnh dậy, Ngôn Tiểu Nặc mới biết tại sao Mặc Tây Quyết như với mình.
Xương quai xanh bên dưới cổ , trên vai, đều là những dấu hôn màu đỏ, nhăn mày: “Như này tối mai cũng không hết ? Vậy em sao đi ?"
Không nghe thấy Mặc Tây Quyết trả lời, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại chỉ thấy hắn đang lật đi lật lại trong tủ quần áo của .
"Anh tìm cái gì ?" Ngôn Tiểu Nặc đi đến hỏi.
Mặc Tây Quyết đưa cho một cái khăn choàng voan màu trắng: “Em choàng cái này lên."
Ngôn Tiểu Nặc bật , cầm lấy cái khăn hắn đưa cho, mặc lại quần áo, chiếc khăn choàng trắng không chỉ che đi những vết hôn mà còn thêm dịu dàng cao quý.
"Mắt thẩm mỹ của cũng đó." Ngôn Tiểu Nặc mình trong gương mỉm .
Môi mỏng của Mặc Tây Quyết cong lên: “Đương nhiên, tôi kinh nghiệm đầy mình” Mỗi bộ trang phục cao cấp của tập đoàn Đế Quốc trước khi tung ra đều do hắn tận mắt xem, chọn bộ lễ phục chả là việc gì to tát.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc hơi trầm xuống, nghĩ đến Ngô Phi Phi ngày xưa, hắn thường xuyên chọn trang phục cho phụ nữ sao? Không biết tại sao sự vui vẻ vốn có trong lòng biến thành chán nản.
Cô chả qua chỉ là một người trong bao người phụ nữ của hắn.
“Em đi học đây." Ngôn Tiểu Nặc thời gian rồi với Mặc Tây Quyết, trong lòng thở dài.
Mặc Tây Quyết vuốt tóc , gật đầu: "Tôi chở em đi."
“Ừm” Ngôn Tiểu Nặc trả lời không có chút hăng hái nào. Đến cổng trường, Mặc Tây Quyết ôm lấy eo , lưu luyến trên môi một hồi rồi nhỏ giọng : “Tan học tôi đến đón em.”
Ngôn Tiểu Nặc hờ hững gật đầu : “Vâng, em biết rồi." Nói xong liền xuống xe.
Đi đến trước tòa giảng đường thì thấy Lục Đình đứng đó.
Bạn thấy sao?