Tống Phu Nhân Chỉ [...] – Chương 6

"Hạ quan chỉ hy vọng trong nhà hòa thuận, có thể để hạ quan dốc sức cho triều đình mà không phải lo lắng về sau."

Hắn về phía ta : "Nguyệt Ly, chúng ta là phu thê cũng bốn năm, ta biết nàng kỳ thật không phải là người vô như thế. Như , đứa con đầu lòng của Như Lan sẽ ghi tên nàng. Về sau nàng có hài tử thừa hoan bên gối, sản nghiệp Tống gia cũng có người kế tục, như thế cũng coi như vẹn toàn đôi bên, nàng cảm thấy thế nào?"

ngươi vừa rồi không phải còn ta điêu ngoa kiêu căng, không thể lý sao?

Ta buột miệng : "Đây không phải là ăn vạ tuyệt hộ sao?"

Trong nha dịch ở đây có một người phì một tiếng, rồi lại vội vàng kìm lại. Trên mặt Án sát Đồng triều đình Thuận Thiên, Tề thượng thư, thiếu niên kia đều có nụ ẩn hiện trên môi.

Mặt Cố Hằng Viễn lập tức đen lại.

Ta cảm thấy như không tốt, lại : "Không xứng đáng, phu quân, ta biết ngươi kỳ thật cũng không phải người như . Nếu không chúng ta vẫn là hòa ly đi? Ngươi có thể cho Quân nương một danh phận, người khác cũng sẽ không cho rằng ngươi chằm chằm tiền nhà ta."

Chu thị thấy thế lại muốn ồn ào có thể là bởi vì Cố Hằng Viễn trên đường tới dặn dò bà ta, bà ta há miệng lại nhịn xuống.

Ta lại thêm: "Hơn nữa, ngươi đã Quân nương phẩm hạnh cao thượng, nàng ta khẳng định cũng không nguyện ý dùng tiền của ta nuôi con."

Thuận Thiên đại nhân vuốt râu : "Nếu đã như , đúng là không nên để Cố phu nhân chi tiền."

Cố Hằng Viễn trầm mặc một lúc lâu : "Nếu như ta đưa Như Lan đến nơi khác dưỡng thai sinh con, nàng có thể đáp ứng bất hòa ly không?"

Lần này ta thật sự bị dọa, Cố Hằng Viễn như cũng không muốn hòa ly?

 

04.

 

Quân Như Lan lưng đeo tay nãi y phục nước mắt lưu luyến không muốn rời khỏi cái sân mà nàng ta cảm thấy rất rách nát kia.

Cố Hằng Viễn dịu dàng như nước nắm lấy đôi tay của nàng: "Lan nhi, nàng yên tâm, chờ ta thành công ta sẽ đón nàng trở về."

Quân Như Lan nức nở : "Ta tin tưởng chàng, Hằng lang."

Chu thị đi tới, sau khi về đến nhà bà ta lại thay y phục và trang sức "đã bán" mà đã như trước đó, bà ta dứng một bên với vẻ rất luyến tiếc Quân Như Lan.

"A… hài tử đáng thương, còn đang mang thai đã bị đuổi ra ngoài. Chu thị lau nước mắt: "Con yên tâm, ta vĩnh viễn chỉ nhận một nhi tức phụ. Con tạm thời nhẫn nại một chút, chúng ta nhất định sẽ đuổi ác phụ Tống Nguyệt Ly ra khỏi nhà này."

Quân Như Lan nhíu mày : "Nhưng mà, nơi này rốt cuộc là tài sản của Tống tỷ tỷ."

"Xuất giá tòng phu! Ả ta nếu gả cho Hằng Viễn, tòa nhà này cùng những sản nghiệp kia cũng phải do Hằng Viễn quản mới ! Nhiều lắm đến lúc đó cho ả ta một khoản tiền vượt qua quãng đời còn lại là ."

Cố Hằng Viễn cũng rất tán thành những lời này của Chu thị, hắn rất lo lắng người trong lòng: "Một mình nàng ở bên ngoài thật sự có thể chăm sóc tốt chính mình sao?"

Như Lan vừa nghe, trên mặt lập tức hiện ra vẻ không muốn nàng ta không dám thẳng, đành phải uyển chuyển : "Nhưng mà lão phu nhân bên này..."

Chu thị cũng thắt lưng của mình: "A… đều tại ta lớn tuổi... Nếu không cũng đừng quản ta, vẫn là để Thúy Lan đi chăm sóc con đi..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...