Chu thị : "Cầu đại nhân giúp dân phụ chủ!"
Sắc mặt Cố Hằng Viễn lại càng trắng bệch, hắn ra ngoài tri huyện ba năm, thật vất vả mới hồi kinh, còn chưa lăn lộn trong triều đình. Nếu để cho ở trên trực tiếp thấy mình ngay cả việc nhà cũng xử lý không tốt, không chừng cũng sẽ không thăng chức cho hắn lên chức vị trọng yếu.
Đáng tiếc Chu thị lại không hiểu điểm ấy.
Sắc mặt Tề Trọng không thay đổi, thản nhiên : "Ngươi muốn bản quan giúp ngươi chủ chính là chuyện vừa rồi ở trên đường lớn theo như lời sao?"
Chu thị vội : "Đúng , đại nhân minh giám, tức phụ của dân phụ kia..."
Tề Trọng giơ tay ngăn cản: "Bổn quan đã biết."
Hắn về phía ta, ta vội đi lên phía trước hành lễ: "Dân nữ Tống Nguyệt Ly, bái kiến đại nhân."
Thiếu niên bên cạnh Tề Trọng lên tiếng: "Lâu nay đã nghe tiếng tăm của bà chủ Tống, đưa công việc ăn Tống gia phát triển rực rỡ, không ngờ lại trẻ tuổi như ."
Hắn đột nhiên chen vào, Tề Trọng cũng không không vui.
Thiếu niên kia mày kiếm tinh mục, khí chất phi phàm, có thể không hề cố kỵ mà đoạt ở thượng thư trước chuyện, đoán chừng là cái nào vương tôn công tử đi. Đáng tiếc bản triều từ khi khai quốc tới nay, còn chưa có thương hộ nào có thể trở thành hoàng thương, sản nghiệp Tống gia ta tuy quy mô to lớn cũng chưa vinh dự.
Nếu ta là hoàng thương, tốt xấu gì cũng có thể nhận mặt những đại nhân vật này.
Tuy không quen biết ta cũng không tiện chuyện bừa bãi, chỉ khiêm tốn đáp: "Dân nữ chỉ may mắn tổ tiên phù hộ, cộng thêm sự chung sức của các quản sự."
Tề Trọng mỉm , : "Chuyện này cũng không phải do bổn quan quản, các ngươi nếu muốn tranh cãi rõ ràng, ngược lại có một chỗ."
Vì thế chúng ta bị đưa tới nha môn Thuận Thiên phủ.
Doãn phủ Thuận Thiên vừa mới ngồi xuống, Chu thị liền gào lên, nội dung không ngoài những thứ ngày hôm qua ở nhà và hôm nay ở trên đường lớn.
"Thuận Thiên phủ doãn hỏi ta và Cố Hằng Viễn những thứ này có phải là thật hay không."
"Cố Hằng Viễn vốn sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn đã đến phủ Thuận Thiên, hắn có thể cũng dứt khoát bất chấp tất cả, liền : "Toàn bộ là thật, đại nhân. Vốn việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài thê tử hạ quan này thật sự là điêu ngoa kiêu căng, không thể lý."
Doãn phủ Thuận Thiên hỏi ta: "Cố phu nhân có muốn gì không?"
Ta vội : "Đại nhân, dân nữ oan uổng. Phu quân dẫn theo vị quân nương kia trở về ta liền tỏ vẻ nguyện cùng hắn hòa ly, chỉ là phu quân cố chấp không chịu. Bà bà chỗ đó là bởi vì bà hiểu lầm ta dùng tiền vũ nhục bà, ta kính nể phẩm hạnh cao thượng của bà, cho nên mới phân phó hạ nhân không lại dùng kim ngân trang sức cùng cẩm y hoa phục mạo phạm bà bà.”
"Đại nhân, ngươi đừng nghe nàng bậy. Ta và nàng chính là trưởng bối hai nhà định ra hôn ước, thành thân chỉ có bốn năm, sao có thể bởi vì loại chuyện này mà hòa ly?"
"Vậy ngươi đến Thuận Thiên phủ là vì chuyện gì?"
Cố Hằng Viễn chần chờ một chút, : "Kỳ thật đây là chuyện nhà hạ quan, không dám phiền đại nhân."
Bạn thấy sao?