"Khối lệnh bài kia trước đây Thái tử đã cho ta xem qua, rằng thấy lệnh bài như gặp mặt người. Lệnh bài từ chất liệu quý hiếm, chế tác tinh xảo, lại có hoa văn phức tạp, khó mà sao chép , ta chỉ cần lướt qua cũng biết ngay đó là thật."
Ta thầm nghĩ ta đang ở lầu ba tửu lâu thượng phòng, lại không biết nữ tử này là như thế nào tránh tai mắt người khác từ bên ngoài lên lầu ba tiến vào, người bên cạnh Thái tử điện hạ thật là có bản lĩnh.
Nữ tử : "Thái tử điện hạ rõ ngày có thể thu lưới, buổi trưa sẽ đưa bà chủ Tống một phần đại lễ, kính xin bà chủ Tống yên tâm."
Thái tử cũng quá khách sáo, chuyện thu lưới còn đặc biệt phái người tới , vạn nhất tiết lộ tin tức thì không tốt.
"Thái tử điện hạ còn , có một việc muốn mời bà chủ Tống hỗ trợ."
Đến rồi đến rồi, quả nhiên kế tiếp mới là vấn đề chính.
"Hỗ trợ không dám nhận, lại không biết Thái tử điện hạ có chuyện gì cần ta giúp chứ?"
"Thái tử điện hạ việc trị thủy, cứu tế nạn dân cần không ít ngân lượng, hy vọng bà chủ Tống có thể hào phóng quyên góp."
Điều này cũng không khó lý giải, lần này sau khi Tam hoàng tử sa lưới, Hoàng thượng tất sẽ một lần nữa đổi người phụ trách việc này. Việc triều đình điều quốc khố còn phải chờ đợi kết quả điều tra, báo cáo, sẽ mất rất nhiều thời gian.".
Tình hình thiên tai không đợi người, ta gật đầu : "Về việc đó xin Thái tử điện hạ yên tâm, ta đã sớm có chuẩn bị."
Người ăn ngoại trừ ăn cũng phải tích đức việc thiện mà.
Sau khi ta về nhà, Hồng Diệp liền với ta Cố Hằng Viễn tới cửa viện nhiều lần hỏi ta đi đâu, ta ngáp một cái : "Hắn đến thì với hắn tất cả đều chờ ngày mai rồi , ta đi ngủ trước."
Sáng sớm hôm sau ta liền đi ra ngoài việc, sắp đến giữa trưa mới về nhà, Cố Hằng Viễn, ba người họ đã sớm chờ ở phòng khách.
Cố Hằng Viễn vừa thấy ta liền tiến lên hai bước vội vàng : "Nguyệt Ly, hôm nay đã là ngày thứ mười, bạc của nàng chuẩn bị xong chưa?"
Ta ngồi xuống ghế chính giữa, nhấp một ngụm trà Xuân Tần pha cho ta, nhàn nhã : "Đương nhiên, ta chuẩn bị một trăm vạn lượng bạc."
Cố Hằng Viễn vừa nghe liền kích : "Nguyệt Ly, nàng thật sự là hiền thê của ta. Vậy… Bạc đâu?"
Ta nghiêm túc : "Tình huống lũ lụt nghiêm trọng, không thể kéo dài, một trăm vạn lượng này ta đương nhiên đã quyên góp rồi, chẳng lẽ còn chờ cho ngươi xem qua sao?"
Sáng sớm ta đi ra ngoài chính là an bài việc này, Thái tử tự nhiên an bài người hỗ trợ hộ tống vật tư.
Cố Hằng Viễn lo lắng: "Sao lại tự mình quyết định như ! Vậy nàng... nàng lấy tiền quyên góp với danh nghĩa gì?"
Ta hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Tiền của ta, đương nhiên là lấy danh nghĩa Tống gia."
Cố Hằng Viễn không dám tin lui về phía sau vài bước.
"Tống gia, Tống gia...... Ta sao ăn với Tam hoàng tử đây!"
Chu thị cũng vội lên: "Ngươi nữ nhân này như thế nào một chút cũng không biết đạo tam tòng, ngươi một nữ nhân cuối cùng vẫn là giúp phu quân dạy con, ăn lớn hơn nữa có ích lợi gì? Hơn nữa, gia sản sớm hay muộn sẽ phải truyền lại cho nhi tử của Hằng Viễn.'"
"Ồ, lão phu nhân người như có thể khẳng định Quân nương sẽ sinh nhi tử sao?"
"Chu thị nghẹn họng, lúng túng : 'Thai này vẫn có thể sinh lại mà! Hơn nữa, Hằng Viễn sau này quan lớn còn có thể nạp thiếp.'"
Nghe câu sau cùng, vẻ mặt của Quân Như Lan rõ ràng là không vui, nàng ta lại không tranh cãi về điều này mà mỉm giả tạo và tiếp lời: “Nương đúng ạ. Tống tỷ tỷ, lần này tỷ thực sự đã sai rồi. Tuy nhiên, vẫn còn cách để sửa sai. Tỷ đã có thể lấy ra một trăm vạn lượng, hẳn là vẫn có thể xoay sở thêm ba mươi vạn lượng nữa chứ ạ?”
Ánh mắt Cố Hằng Viễn sáng lên, vội : "Đúng Nguyệt Ly, nàng gom thêm ba mươi vạn để ta quyên góp, ta cũng ở trước mặt Tam hoàng tử giúp nàng vài câu."
Ta đặt chén trà xuống, hai tay dang ra: "Lấy đâu ra ba mươi vạn lượng bạc trong chốc lát? Ba ngàn tờ giấy trắng thì sao?"
Bạn thấy sao?