Tống Phu Nhân Chỉ [...] – Chương 14

Vậy là quan viên nha môn Lại bộ chuyện về cấp trên trước mặt mọi người mà ngươi cũng có thể nghe thấy à?

Loại tư chất ngay cả dối cũng không ra hồn này... Ta hoài nghi nếu ta quy thuận Tam hoàng tử, hắn có thể trực tiếp đá Cố Hằng Viễn, sau đó giúp ta và hòa ly bày tỏ thành ý sao.

Đương nhiên ta còn muốn sống thêm vài năm, sẽ không tham dự loại chuyện cần đầu óc này.

Ta qua loa với Cố Hằng Viễn vài câu rồi dẫn Hạ Trúc ra ngoài.

Trước khi đi Tề để phủ tỏ lòng thành kính, ta đi cửa tiệm lấy chút phấn son thượng đẳng mới vào. Muốn tới để tỏ lòng thành kính, dù sao cũng phải có lý do cho qua chứ.

Sau khi vào Tề phủ, Tề phu nhân rất nhiệt tiếp đãi ta. Bà ấy rất thích son phấn ta mang theo bà ấy nhất quyết muốn trả tiền, ta cũng cung kính không bằng tuân mệnh.

Hàn huyên hồi lâu sau ta cùng Tề phu nhân lời từ biệt, sau đó từ Tề phủ đi ra, lên xe ngựa.

Lúc sắp về đến nhà ta ở trong xe ngựa nghe bên ngoài tĩnh rất lớn, xa phu cũng với ta bên ngoài có rất nhiều người vây quanh.

Ta xuống xe vừa , mọi người liền vây quanh cửa nhà ta, sau khi thấy ta nhao nhao tản ra, nhường ra một con đường.

Quân Như Lan đang mang thai có hơi rõ ràng quỳ gối trước cửa lớn, vừa thấy ta đến, đỏ mắt mở miệng.

"Tống tỷ tỷ, ta biết không mời tự đến là ta không đúng là ta van cầu tỷ, chờ ta sinh hạ hài tử này, sau đó tỷ liền thu dưỡng nó không?"

Nàng ta rưng rưng nước mắt lại ra một câu khiến ta nghẹn họng trân trối.

"Dù sao tỷ cũng không thể sinh, sau khi tỷ đáp ứng ta cam đoan không bao giờ đến quấy rầy tỷ cùng Hằng Lang nữa."

Hả? Ta không thể sinh?

 

07.

 

Mọi người ở đây khi nghe như thế hai mặt nhau, người tốt bụng như không nghe thấy, muốn giúp ta che giấu phần khó xử này, đương nhiên cũng có người hả hê ta.

Ta đi tới trước mặt Quân Như Lan.

"Sao ngươi lại như ?"

Quân Như Lan cắn cắn môi : "Chẳng lẽ không phải sao? Ba năm nay Hằng Lang ở bên ngoài quan, mà năm đầu tiên tỷ tỷ và Hằng Lang thành thân cũng không xảy ra."

Ta hứng thú nàng ta: "Ồ, tại sao không phải là hắn không thể sinh?"

Quân Như Lan ngẩn ngơ: "Nhưng ta có mà, đó đích thật là hài tử của Hằng lang."

"Ừ, sao chứng minh đây?"

Người chung quanh cũng nhất thời ồn ào: "Đúng , ai biết con của ngươi có phải là của Cố đại nhân hay không."

Quân Như Lan lộ ra vẻ mặt bị nhục nhã, liền : "Tống tỷ tỷ, tỷ...... Tỷ sao có thể như đâu? Trừ Hằng Lang ta, ta chưa bao giờ có qua nam nhân khác...... Ta......"

Ta từ chối cho ý kiến.

"Quân nương ngươi đứng lên trước đi."

Hai mắt Quân Như Lan sáng ngời: "Vậy Tống tỷ tỷ là đáp ứng ta sao?"

"A? Vậy không có, ta chỉ bảo ngươi đứng lên trước thôi."

Ánh mắt Quân Như Lan ảm đạm, lập tức lại kiên quyết : "Tống tỷ tỷ người không đáp ứng ta sẽ không đứng lên!"

"Quân nương không thấy mệt à? Nếu còn quỳ lâu quá mà quỵ ngã thì chẳng phải là gà bay trứng vỡ sao?"

Ta cũng thay nàng ta cảm giác mệt mỏi đến phát hoảng.

Quân Như Lan sắc mặt trắng bệch: "Ta biết Tống tỷ tỷ, tỷ đối với ta có hiểu lầm ta lấy hài tử trong bụng thề, ta hôm nay là phát ra đều thực lòng!"

"Không phải, ta chính là hỏi ngươi có mệt hay không, ngươi hài tử ngã thì ta sẽ..."

Quân Như Lan cho rằng ta như là đồng ý, vui mừng nhướng mày: "Cám ơn Tống tỷ tỷ quan tâm, thân thể ta khỏe mạnh, cũng không mệt mỏi."

"A, không mệt à, ngươi tiếp tục quỳ đi nha."

Ta bỏ qua vẻ mặt ngơ ra của nàng ta, đi vào cửa lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...