Tống Phu Nhân Chỉ [...] – Chương 1

Tướng công ta mang về một nương còn muốn lấy nàng ta thiếp thất.

Nghe , nàng ta là người xuyên không đến.

Tuy ta không hiểu xuyên không là gì ta vẫn mỉm đồng ý.

Tiện tay đặt tờ thư hòa ly lên trước mặt tướng công: "Đã như , hai người hãy cút khỏi nhà của ta đi."

01.

Hôm nay là ngày tướng công ta, Cố Hằng Viễn, trở về kinh thành.

Hắn đi nhậm chức quan sau khi hết nhiệm kỳ và hôm nay trở về nhà.

Ta đang chuẩn bị đi ra đón tiếp thì nghe thấy nha hoàn thân cận tên Hồng Diệp rằng, tướng công ta còn mang về một nương.

Hồng Diệp còn , Cố Hằng Viễn và nương đó trông rất thân mật, hai người đi sát bên nhau.

Khi lời này, Hồng Diệp tỏ ra rất kích .

"Ta nghe tên khốn nạn... À, gia rằng nhất định sẽ cho nữ nhân kia một danh phận. Tiểu thư, người không thể nhẫn nhục chịu đựng ."

Vừa nghe lời này, ta vội vàng đi đến trước một chiếc tủ, kéo mở một ngăn kéo.

Lấy ra tờ "thư hòa ly" đã chuẩn bị từ lâu.

Ta đến tiền sảnh, quả nhiên thấy Cố Hằng Viễn cùng một nữ nhân có khí chất dịu dàng, hòa nhã đang nhau âu yếm.

Hắn gì đó bên tai nàng ta, khiến nữ nhân kia khúc khích.

Sau đó hắn mới ý đến ta, chậm rãi đứng dậy.

"Nàng đến rồi à." Cố Hằng Viễn thấy ta, trông rất nhạt nhẽo: "Ta có chuyện muốn với nàng."

"Ta cũng có chuyện muốn với chàng chàng trước đi."

Dù sao cũng sắp hòa ly, nhường hắn trước cũng chẳng sao.

"Cô nương này tên là Quân Như Lan, là ân nhân cứu mạng ta. Bây giờ nàng ấy sống độc một mình, ta muốn cưới nàng ấy thiếp thất, nàng chuẩn bị giúp ta đi."

Quân Như Lan nở nụ với ta: "Vị này chính là tỷ tỷ nhỉ? Phong tục quê ta là mọi người đều bình đẳng, ta không hành lễ với tỷ tỷ cũng không có gì xa lạ."

Cố Hằng Viễn gật đầu: "Không sao, nàng đã mang thai rồi."

Hắn lại quay đầu ta: "Vừa nãy nàng có chuyện muốn , chuyện gì ?"

"Tất nhiên là chuyện tốt, ta híp mắt đưa tờ thư hòa ly cho hắn: "Ký tên đi, ta trả tự do cho chàng."

Cố Hằng Viễn nhận lấy tờ giấy, sắc mặt sa sầm xuống.

"Nàng cần gì phải khó Như Lan như chứ? Ta đã rồi, nàng ấy chỉ là thiếp thất, sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của nàng."

"Ta nhường chỗ cho hai người không sao?"

Nhìn thấy Cố Hằng Viễn tức giận, ta cảm thấy rất hoang mang.

Quân Như Lan thấy liền kéo tay áo Cố Hằng Viễn: "Thiếp tin lời của tỷ tỷ là thật lòng, Hằng lang sao không đáp ứng đi."

"Nhưng mà..." Cố Hằng Viễn lộ vẻ mặt khó xử.

Quân Như Lan mỉm nhẹ nhàng: "Nơi chúng ta đến, thực ra cũng có tục một thê tử một phụ quân ta không muốn giành phu quân của người khác, cũng không muốn Hằng Lang khó xử nên trước khi đến đây ta đã nghĩ kỹ, nguyện ý cùng tỷ tỷ có chung một phu quân. Nhưng nếu tỷ tỷ rộng lượng, nguyện ý thành toàn cho ta và Hằng Lang, thì quả thực là điều tốt cho cả hai."

Cố Hằng Viễn nghe , vô cùng thương xót Quân Như Lan: "Nàng chịu thiệt thòi rồi."

Sau đó lại gầm lên với ta: "Nguyệt Ly! Nàng có thể học hỏi sự hiểu chuyện của Như Lan, đừng có mè nheo dai dẳng nữa!"

Ta rất hoang mang vì những lời của hắn.

"Ta thành toàn cho hai người, sao lại gọi là hồ ngôn loạn ngữ? Hạ Trúc, mau đi thu dọn đồ đạc cho phu quân... ồ không, cho Cố đại nhân."

Nghe ta , vẻ mặt vốn tự tin của Quân Như Lan và vẻ mặt của hắn đột nhiên chuyển sang vẻ kinh ngạc..

Nha hoàng thân cận của ta là Hạ Trúc, dõng dạc đáp lời: "Được!" rồi dẫn theo vài người đi vào trong.

Quân Như Lan lắp bắp: "Đây, đây... sao lại thu dọn đồ đạc cho Hằng Lang?"

Ta nàng ta với vẻ kỳ lạ: "Mặc dù đồ đạc trong nhà này đều do ta kiếm phu quân cũng có vài y phục, thu dọn đồ đạc cho hắn cũng là chuyện bình thường."

"Vậy...tài sản trong nhà Hằng Lang ít nhất cũng phải có phần..."

Ta bật : "Ngươi ngốc à, bộ y phục gấm vóc này của ngươi chất liệu cũng tốt, giá phải đến vài chục lượng, chắc là do phu quân mua cho ngươi nhỉ. Nhưng hắn chỉ là một tri huyện thất phẩm cử đi nhậm chức, bổng lộc bất quá bốn năm mươi lượng, lúc đi nhậm chức ta còn cho hắn một vạn lượng cơ mà. Ngươi xem bản thân hắn có tiền ở đâu?"

Lúc này, Hạ Trúc đi ra mang theo một tay nải y phục đi ra, nàng tùy ý đặt tay nải y phục lên một cái ghế, lớn tiếng : "Đồ của Cố đại nhân đều ở đây ạ, tiểu thư!"

"Đủ rồi! Mắt nàng chỉ toàn tiền!" Cố Hằng Viễn mặt mày xám xịt: "Ta cho nàng biết, nàng đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng , Như Lan ta nhất định sẽ cưới! Hòa ly là không thể, nếu nàng không đồng ý thì tự mình xuống đài đi!"

"Hằng Lang, chàng đừng tức giận." Quân Như Lan ôm lấy tay Cố Hằng Viễn: "Tỷ tỷ chắc chắn là quá chàng nên mới những lời tức giận như ."

Quân Như Lan lại ta với vẻ chân thành: "Tỷ tỷ, ta biết trong lòng tỷ rất tức giận không phân biệt trước sau, người không mới là kẻ thứ ba. Hằng Lang trân trọng nghĩa phu thê nhiều năm với tỷ, không nỡ hoà ly, để tỷ ở bên ngoài chịu tiếng xấu đã là nghĩa sâu nặng, tỷ đừng nên tức giận nữa."

"Hơn nữa, theo ta , tài sản trong nhà này thực ra cũng nên có một phần của Hằng Lang. Phong tục quê ta là tài sản chung của phu thê."

Mặc dù ta không hiểu "kẻ thứ ba" là gì, "tài sản chung của phu thê" ta ít nhiều có thể đoán ra ý nghĩa.

Ta cũng chân thành lại nàng ta: "Cảm ơn Quân nương quan tâm, ta có thể tự nuôi sống bản thân. Hơn nữa, trên đời này vẫn còn nhiều người biết lý lẽ, chỉ cần ta hành xử không trái với lương tâm thì tin rằng sẽ không gặp phải lời ra tiếng vào nào. Còn về việc nương tài sản chung của phu thê, e rằng nương đã hiểu lầm rồi."

“Lúc ta gả cho phu quân, hắn hai bàn tay trắng, ngay cả tiền sính lễ cũng không có, chỉ có ta mang theo tài sản Tống gia của hồi môn vào nhà này. Mà theo quy định ở đây, của hồi môn là tài sản riêng của nữ nhân, nam nhân không phép can thiệp.”

Phải rằng, khi phụ thân ta còn sống, tài sản Tống gia đã trải rộng khắp cả nước, ngoài muối, sắt, trà còn có các tiền trang và tửu lâu ở nhiều nơi khác, đều là những thương vụ hái ra tiền.

Sau khi ta tiếp quản, ta càng phát triển nó mạnh mẽ hơn nữa.

Có thể ngươi sẽ thắc mắc rằng tại sao một nhà giàu có như mà ta lại kết hôn với Cố Hằng Viễn. Chuyện này phải đến giao giữa phụ thân ta và cha hắn năm xưa.

Giao đến mức chỉ phúc vi hôn, ta không có quyền lựa chọn.

Chỉ tiếc rằng, phụ thân ta không thể thấy hiền tế tương lai của ông ấy là người như thế nào.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...