3
Trước đây tôi còn ngang nhiên Lục Thời Diệu, giờ thì không nữa.
Không biết vì sao, dạo này tâm trạng ta không tốt lắm.
Cứ thế trôi qua một tháng.
Một hôm, tôi rót trà cho ta.
Vừa đặt cốc trà xuống bàn thì ta vươn tay nhận lấy.
Tôi đổi hướng, đưa thẳng cho ta.
Ngón tay ta chạm vào tay tôi, làn da tiếp , ba ngón tay ta dừng lại trên tay tôi một thoáng.
Anh ta nhận lấy cốc nước, thản nhiên :
“Tay hơi lạnh, bị lạnh à?”
Ơ ? Tôi chạm vào trán ta thì không cho, còn ta chạm vào tay tôi thì ?
Tôi kinh ngạc Lục Thời Diệu, cảm thấy có chút mờ ám.
Anh ta không hề đổi sắc, khuôn mặt đẹp trai khẽ nghiêng lại gần:
“Sao thế?”
Không thể nào, ta có một cũ mà ta vẫn , không thể nào lại đang tán tỉnh tôi.
Chỉ là chạm tay một chút thôi, chắc tôi nghĩ nhiều rồi.
Tôi lắc đầu, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách và lịch sự :
“Không có gì, tôi không lạnh.”
Lục Thời Diệu tôi bằng ánh mắt khó đoán, không gì thêm.
Buổi chiều, ta có cuộc hẹn với đối tác, tôi lái xe đưa ta đi.
Anh ta ngồi ở ghế phụ.
Bình thường, ta hay tranh thủ những khoảng thời gian này để ngủ hoặc xử lý công việc.
Nhưng hôm nay, ta cứ ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ chán nản.
Tôi thấy rảnh quá, bèn hỏi:
“Đang nghĩ gì thế?”
Lục Thời Diệu nghiêng đầu, giọng điệu nhàn nhạt:
“Đang nghĩ xem có một người thích tôi hay không thích tôi.”
Một người?
Nghe thế tôi liền biết ngay là cũ của ta, nên cũng chẳng hỏi thêm.
Chiều thứ sáu tan , tôi vốn định đi hội quán chơi bài, thì Lục Thời Diệu gọi điện bảo tôi mang tài liệu đến cho ta.
Tôi bực mình chửi thầm vài câu, rồi lái xe đến nhà ta.
Lục Thời Diệu sống ở tầng mười hai.
Lúc tôi nhấn nút thang máy, một cực kỳ xinh đẹp cũng định bấm.
Thấy tôi chọn tầng 12, ấy bèn thu tay lại.
Tầng 12 chỉ có mỗi nhà của Lục Thời Diệu, là này đến tìm ta.
Cô ấy liếc tôi từ đầu đến chân, ánh mắt có chút địch ý.
Tôi nhanh chóng nhận ra một drama sắp diễn ra.
Bây giờ là chín giờ tối, ngoài một đứa nhân viên khổ sở như tôi, thì con đến tìm người vào giờ này… quan hệ chắc chắn không đơn giản.
Tôi lại lén ấy một cái.
Chẳng lẽ đây chính là cũ của Lục Thời Diệu?
Lục Thời Diệu ra mở cửa, tôi nhanh trí đứng sau lưng kia.
Cô ấy đưa túi xách trong tay cho Lục Thời Diệu.
Anh ta tự nhiên nhận lấy, rồi tiện tay đặt lên sofa, cứ như quen thuộc lắm.
Tôi cảm thấy ở lại đây không ổn, nên nhanh chóng lục trong túi ra tài liệu, :
“Tổng giám đốc Lục, đây là tài liệu của , tôi để đây nhé.
“Nếu không có gì nữa, tôi đi trước đây.”
Lục Thời Diệu liếc tôi bằng đôi mắt đẹp đẽ kia, rồi :
“Uống chén trà rồi hãy đi.”
Tôi vội xua tay:
“Không cần, không cần đâu.”
Anh ta không gì thêm, chỉ đặt lá trà vào ly rồi đổ nước nóng vào.
Thế này mà tôi không uống thì chẳng khác gì không nể mặt.
Tôi thở dài, gật đầu:
“Được rồi.”
Nước còn nóng, chưa thể uống ngay, tôi đành ngồi chờ.
Lục Thời Diệu lại quay sang kia, hỏi:
“Lạnh à?”
Cô ấy ấm ức gật đầu:
“Lạnh.”
Lục Thời Diệu đi chỉnh nhiệt độ máy lạnh.
Cô ấy khẽ, ngồi xuống bên cạnh tôi, bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, giả lả với tôi:
“Sao chỉ ngồi không thế, ăn chút đồ đi?”
Trên bàn có một đĩa hoa quả và đồ ăn vặt.
Đây là một kiểu khiêu khích.
Nếu tôi là địch của ấy, chắc chắn tôi sẽ không ăn.
Nhưng tôi không phải, tôi chỉ là một con nhân viên công ăn lương mà thôi.
Đối mặt với người có khả năng trở thành bà chủ tương lai của mình, tôi ngoan ngoãn gật đầu:
“Được.”
Sau đó, tôi rất nể mặt mà ăn hẳn năm quả cherry.
Bà chủ tương lai sững sờ, có vẻ không biết nên gì tiếp.
Tôi không thể để không khí trùng xuống, thế là chủ giới thiệu bản thân, mình là trợ lý.
Sau vài phút trò chuyện xã giao, bà chủ tương lai cũng bắt đầu với tôi.
Lục Thời Diệu ít , chỉnh xong điều hòa liền quay lại.
Anh ta không gì, cũng không bà chủ tương lai, chỉ chằm chằm vào tôi.
Vẻ mặt ta lạnh nhạt, không hiểu sao tôi lại cảm thấy ta có chút khó chịu.
Tôi hiểu mà, tôi bóng đèn sáng quá mức rồi, tôi thực sự không cố ý.
May mà đợi một lúc, trà cũng nguội bớt.
Tôi uống vài ngụm, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Lần này, Lục Thời Diệu không cản tôi nữa.
Ăn hoa quả xong, tôi bỗng thấy hơi đói, liền quay sang hỏi bà chủ tương lai:
“Tôi có thể lấy một quả táo mang về không?”
Bà chủ tương lai gật đầu, :
“Đương nhiên rồi.”
Táo đã rửa sạch, tôi vừa đi xuống bãi đỗ xe vừa ăn.
Vừa lên xe chuẩn bị lái đi, thì có người gõ cửa kính.
Tôi hạ cửa sổ xuống, người đứng bên ngoài là Lục Thời Diệu.
Tôi hỏi:
“Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì không?”
Quan trọng là, ta đến nhanh quá.
Tôi vừa mới lên xe mà.
Trên trán ta không có một giọt mồ hôi, cũng không giống như chạy đến.
Vậy ta vừa rồi vẫn đi sau lưng tôi à?
Lục Thời Diệu thản nhiên :
“Ừ, nhà thiếu đồ, tôi ra siêu thị gần đây mua.”
Lại đến lúc con trâu như tôi phải việc rồi.
Tôi mở cửa xe.
Lục Thời Diệu ngồi vào ghế phụ, không thắt dây an toàn.
Tôi nghiêng đầu:
“Tổng giám đốc Lục, …”
Còn chưa hết câu, thì cánh tay tôi bỗng truyền đến một cảm giác lạ lẫm.
Lục Thời Diệu bất ngờ kéo tôi ngã vào lòng ta.
Tôi hoảng loạn, định hỏi ta đang gì.
Anh ta nắm chặt tay tôi, cúi xuống.
Môi ta chạm vào môi tôi, hôn tôi, một nụ hôn đầy tức giận và bá đạo.
Tôi: “???”
Mắt tôi trợn to, cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Không phải ta có rồi sao?
Anh ta đang cái quái gì ?
Tôi lập tức đẩy ta ra.
Lục Thời Diệu tách khỏi tôi, thấy rõ sự trách cứ trong mắt tôi, ta bình tĩnh giải thích:
“Đó không phải tôi, đó là em họ tôi.”
Tôi sững sờ.
Không phải ?
Thế mà thái độ địch ý với tôi mạnh thế à?
Lục Thời Diệu lại kéo tay tôi, hơi thở tiến sát, mạnh mẽ hôn tôi lần nữa.
Tôi vẫn cảm thấy không ổn.
Không phải, chuyện này…
Không có thì có thể hôn tôi tùy tiện à?
Tôi lại đẩy ta ra, Lục Thời Diệu nắm hai tay tôi khóa ra sau lưng.
Anh ta hôn tôi một cách đầy khát khao.
Chết tiệt, ta hôn thật sự rất giỏi.
Tôi dần dần bị nụ hôn này cuốn đi, mất tự chủ.
Nhưng mà không đúng lắm…
Sao lại hôn ngay từ đầu thế này?
Tôi với ta thân nhau lắm sao?
Nhưng mà…
Anh ta hôn thật sự rất giỏi.
Tôi không biết đã hôn bao lâu, chỉ biết là rất lâu.
Cuối cùng, Lục Thời Diệu buông tôi ra.
Anh ta đặt tay lên má tôi, trầm giọng :
“Giang Phán, lần này là em chủ .
“Em đừng hòng trêu chọc xong rồi bỏ chạy.”
Tôi: “???”
4
Nhưng mà…
Người chủ là ta cơ mà!
Anh ta vu khống tôi trắng trợn!!!
Nhưng là một nhân viên, tôi không dám cãi sếp.
Tôi chỉ thấy vô cùng lúng túng, liền chui khỏi vòng tay ta, bò về ghế lái.
Quá xấu hổ, tôi giả vờ bận rộn, cầm điện thoại lên lướt video.
Video đầu tiên hiện ra là một video về cảm, trên đó ghi:
“Thực ra, một con chó trung thành không cần chủ nhân gọi, chỉ cần chủ nhân xuất hiện, nó sẽ tự chạy đến liếm chân.”
Bình luận nổi bật thứ nhất:
“Năm tôi u mê nhất, crush còn chẳng thèm quan tâm, mà tôi một ngày vào xem trang cá nhân của người ta mười lần.”
Bình luận nổi bật thứ hai:
“Muốn đưa nước cho ấy, lại sợ quá lộ liễu, thế là đưa nước cho tất cả mọi người.”
Tôi dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên.
Lục Thời Diệu vừa :
“Lần này là em chủ , tôi sẽ không để em trêu chọc xong rồi chạy.”
Tôi quyết định tập trung vào câu thứ hai:
“Ý là gì?”
Lục Thời Diệu cứ đứng đó, chờ đợi.
Ánh mắt ta sâu thẳm, đẩy câu hỏi về phía tôi:
“Em nghĩ sao?”
Bị tôi cho rung rồi thích tôi?
Dùng em họ để thử tôi?
Nhưng mà… chẳng phải ta còn sâu đậm cũ sao?
Vậy tôi là gì?
Tôi là phương án E, là kế hoạch B, là sợi tóc chẻ ngọn, là bọt xà phòng chảy ra từ máy giặt, là cái bánh quy bị bóp vụn trong siêu thị.
Tôi tác giả vờ hút thuốc, giọng điệu nghiêm túc:
“Thôi bỏ đi.”
Lục Thời Diệu thu lại hơi thở, thẳng về phía trước, hờ hững hỏi:
“Tại sao? Không thích tôi?”
Tôi nghĩ, vấn đề không nằm ở chỗ đó.
Chủ yếu là trạng cảm của ta rối rắm đến mức nào, có cần tôi nhắc lại không?
Nếu là người khác, tôi sẽ thẳng.
Nhưng nhân viên thì không nên dạy dỗ sếp, thế là tôi im lặng một cách kỳ lạ.
Buổi tối đến hội quán, tôi kể chuyện này với mấy người .
Mọi người đồng loạt gật đầu:
“Chuẩn luôn, Phán, đây đúng là một đóa đào thối!”
Càng nghĩ tôi càng thấy mình xử lý quá đỉnh, tự thưởng cho bản thân một like.
Nhưng lại sợ Lục Thời Diệu để bụng.
May mà ta là người rộng lượng, chẳng để tâm chuyện đó.
Anh ta không nhắc đến buổi tối hôm ấy nữa, thái độ với tôi cũng từ lạnh nhạt trở về bình thường, thậm chí có chút thân thiết hơn.
Nửa tháng trôi qua.
Gần đây, bè trên mạng của tôi đều đăng ảnh đi du lịch.
Tôi tiện tay đăng một dòng trạng thái:
“Chắc tôi bệnh rồi, nằm trên giường mãi không ngủ , ngồi dậy lặng lẽ ra ngoài cửa sổ, nỗi buồn này không biết từ đâu mà đến.
Lặng lẽ vé máy bay du lịch, một tấm là của bè trên mạng, tấm còn lại… cũng là của bè trên mạng.”
Bạn bè đang đi du lịch bình luận:
“Chị vé máy bay.”
Bạn bè đang đi bình luận:
“Không hiểu gì hết, chỉ muốn dùng cái máy tính to của tôi mà việc thật lực, cho công việc biết tôi không dễ bị bắt nạt!”
“Rất thích không du lịch, chỉ việc, có cảm giác như sẽ ngồi tù cả đời.”
“Chị công việc không gì, chỉ biết đi thêm giờ.”
Thậm chí cả trai cũ cũng nhắn tin riêng:
“Du lịch? Định thả thính ai à?”
Tôi lập tức xóa ta khỏi danh sách bè.
Dân công sở một tuần chỉ nghỉ một ngày thì lấy đâu ra thời gian đi du lịch?
Cuộc sống sau khi náo nhiệt qua đi, vẫn chỉ là việc vô tận.
vì sao trong mắt tôi luôn đọng nước? bởi vì tôi còn phải đi .
Hai ngày sau, công ty bất ngờ thông báo tổ chức team building.
Đi du lịch Tam Á bảy ngày, ăn ở đều do công ty chi trả, hẳn mấy căn biệt thự sang trọng, lại còn nghỉ phép có lương.
Nghe tin này xong, tôi cảm giác cuộc đời mình lại có hy vọng.
Mấy đồng nghiệp xung quanh xôn xao bàn luận:
“Năm nay tổ chức team building rồi mà? Sao lại có thêm lần nữa?”
“Chắc là đại boss năm nay kiếm một khoản lớn?”
“Đại boss nhà giàu có chống lưng, tổ chức thêm một lần thì có gì lạ đâu.”
“Không đâu, đại boss đâu có dựa vào gia đình, công ty này là do ấy tự dựng từ đầu mà? Nhưng mà đúng thật, với đại boss thì chuyện này cũng chẳng đáng gì.”
“Tôi nguyện trâu ngựa cho đại boss cả đời!”
Tôi nghe xong, không nhịn mà tự luyến một chút.
Có khi nào… là vì tôi không?
Bạn thấy sao?