Edit: TiêuKhang
Lúc bị thả lên giường, cơ thể Thiên Tình vô thức cứng đờ. Cô biết mình không nên để ý những người phụ nữ bên cạnh , vì vốn không có tư cách đó, mà...
Cô cũng không thể hèn mọn mà cầu điều đó?
"Thi tiên sinh, có thể ra phòng khách không?"
Thi Nam Sênh chống hai tay bên người , nhíu mày hỏi, "Tại sao?"
Thiên Tình không lên tiếng, chỉ yên lặng nắm chặt tấm ga giường.
Anh lạnh một tiếng, mắt thoáng nét lạnh lùng , "Bởi vì trên giường này có quá nhiều người từng ngủ qua, em ngại bẩn?"
Cô lắc đầu, giải thích: "Không, tôi không có ý đó!"
Đôi mắt sắc bén của Thi Nam Sênh như thấu tất cả.
Ngón tay lượn lờ vén lên mấy sợi tóc rơi rớt bên má , giọng đầy truyền cảm lại mang theo tảng băng rét lạnh.
"Tiểu tinh, tốt nhất em nên biết rõ thân phận của mình. Em chỉ là giao dịch với tôi mà thôi, tuyệt đối đừng giở mấy trò hờn ghen đó. Tôi cấm kỵ nhất điều này!"
Cô sững sờ.
Từng lời của vẫn tiếp tục từ tốn vang vọng: "Nhớ kỹ, không tôi!"
Không ? Nhưng mà, biết phải sao, em đã mất rồi. Hơn nữa, còn đã rất nhiều năm...
Có lẽ, sau này vẫn còn sẽ mãi và mãi...
Trong lòng cảm thấy ghen tuông chua sót, môi Thiên Tình lại một lần nữa bị Thi Nam Sênh tấn công mãnh liệt.
Ngay sau đó, Thiên Tình tiếp tục bị cuốn vào trận ái ân điên cuồng...
***
Thiên Tình nhận thấy Thi Nam Sênh chính là một quái vật tràn đầy tinh lực.
Tối hôm qua, suốt cả đêm bị hành hạ lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi không thể nào chịu nổi nữa, không ngừng xin tha, cuối cùng mới chịu bỏ qua.
Vốn định thừa lúc nửa đêm để về nhà, thật sự là đi không nổi. Anh vừa để tay xuống, lịm người nằm ngủ luôn trên giường.
Mặc dù ngủ cũng không bao nhiêu, đêm nay Thiên Tình vẫn mơ một giấc mơ đẹp.
Trong mơ có chị, có cha, còn có mẹ...
Cả gia đình như quay trở về thời gian mẹ còn sống chưa mất, dáng vẻ của mẹ thật hiền hòa….
Lúc giật mình tỉnh lại thì đã là tám giờ sáng. vị trí bên cạnh cũng trống rỗng.
May thật! Cô đang không biết nên đối mặt với như thế nào.
Nhặt quần áo trên đất lên mặc vào, sau đó vào nhà vệ sinh cột tóc lên gọn gàng.
Thấy nước trong bồn tắm đêm qua tới giờ vẫn còn nguyên, không dằn lòng nhớ tới những cảnh thân mật với tối qua, gương mặt xinh xắn bỗng chốc đỏ hồng lên.
Nhanh chóng ngồi xổm xuống xả hết nước trong bồn tắm thủy xong mới đi ra khỏi phòng ngủ.
***
"Chào , dậy rồi hả?" Vừa đi ra, dì giúp việc liền bước tới vui vẻ chào hỏi.
Thiên Tình thoáng nở nụ , mắt cũng lấp lánh sáng, “Dì gọi cháu là Thiên Tình rồi ạ."
"Cậu chủ đang dùng bữa sáng, cũng dùng chung nha, đúng lúc tôi cũng vừa xong hai phần."
Anh chưa đi?
Trái tim Thiên Tình nhảy đập thình thịch. Cùng người đàn ông mình thương dùng chung bữa sáng, đây là chuyện thật hạnh phúc biết bao.
Nhưng vẫn xua tay từ chối, "Không dám phiền dì, lát nữa cháu ra ngoài ăn sau cũng . Phiền dì nhắn lại với Thi tiên sinh một tiếng, cháu xin phép đi trước."
Thấy Thiên Tình từ chối, dì giúp việc cũng không tiện giữ lại.
Dù sao cậu chủ cũng không có mời Thiên Tình ở lại dùng bữa, vì liền gật gật đầu, tiễn Thiên Tình đến tận cổng.
Mười giờ sáng nay còn có hai tiết phải đến lớp, không thể tới trễ!
***
Thi Nam Sênh buông tờ báo tài chính kinh tế trong tay xuống, cắn một miếng chân giò hun khói hoàng kim, dì giúp việc đi vào thưa.
"Cậu chủ, Cảnh vừa đi rồi, ấy nhắn tôi với cậu một tiếng."
Đi rồi?
Thi Nam Sênh hơi khựng lại. Cô cũng xem như người rất biết tròn bổn phận, xong phận sự nên sẽ lập tức rời đi, như cũng tốt.
"Biết rồi." Thi Nam Sênh tiếp tục dùng bữa sáng.
"Dì à, cháu cũng muốn ăn cháo đậu bo bo của dì nấu!" Đột nhiên bên ngoài phòng ăn có người cất tiếng, bóng người cũng ngay sau đó rảo bước đi vào.
Thi Nam Sênh vẫn không đầu quay lại, "Anh cả Mộ, thật đúng giờ đấy!"
Một tuần lễ có hết bốn ngày là cậu ấm này tới đây dùng bữa sáng rồi.
Mộ Thiệu Đàm từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, ngồi xuống đối diện Thi Nam Sênh. Vừa thấy bữa sáng dọn lên sẵn trước mặt mà vẫn chưa đũa, mặt mày liền tươi hớn hở, "Ô, còn chuẩn bị sẵn cho tôi thế này luôn à? Thôi đi, dì à, hôm nay cứ ăn món này đi, dì không cần cháo đậu bo bo nữa, đỡ phải rắc rối."
"Vâng, cũng ." Dì giúp việc đáp lại sau đó đi ra ngoài.
Mộ Thiệu Đàm cắn miếng sandwich, ngẩng đầu liến người đối diện, "Tối qua gặp Trầm Âm à?"
"Ừ." Thi Nam Sênh từ chối cho ý kiến.
"Nghe thằng nhóc đó , cậu lại thay đổi ? Nhìn thế nào? Em trai tô cũng có điểm khá phù hợp đấy, hôm nào dẫn đến ra mắt tôi xem."
Thi Nam Sênh uống hớp nước, nhíu mày Mộ Thiệu Đàm, "Phụ nữ tôi có rất nhiều, không biết cậu cả họ Mộ đây muốn xem người nào?”
Mộ Thiệu Đàm Thi Nam Sênh rất lâu, chỉ tay vào cổ Thi Nam Sênh, đắc chí , "Vậy xem người này đi. Cô nào mà có khả năng cào Thi đây đến rách da thì tôi muốn xem người đó!"
Thi Nam Sênh sờ sờ cổ.
Tối hôm qua là do không kiềm chế , đã chọc giận tiểu tinh kia, lại chơi xấu cào cổ , không ngờ cào trầy một đường thật.
Chỉ là, cũng không chịu thua. Trực tiếp đè cổ ra mút mạnh hai cái để trả thù.
Có lẽ lần sau sẽ không dám càn như nữa.
"Này, cậu đang nghĩ gì đó? Nói tôi nghe xem, rốt cuộc là như thế nào ?" Mộ Thiệu Đàm hăm hở hỏi tới tấp, đến cả bữa ăn sáng cũng không ăn.
Thi Nam Sênh đang tính đại qua loa vài câu để xua tan lòng hiếu kỳ của , lúc này quản gia đi trở ngược vào.
"Cậu chủ, Cảnh đánh rơi sách ở trong phòng, sáng nay ấy quên mang đi."
"Biết rồi, để trong phòng việc đi." Thi Nam Sênh quay đầu lại đáp.
Mộ Thiệu Đàm chộp ngay trọng điểm, nháy mắt, "Hôm qua đó còn ngủ lại ở chỗ cậu nữa cơ à? Tôi nhớ rõ là cậu không có thói qua đưa về nhà mà."
"Trí nhớ cậu có vấn đề!"
“Tôi thấy là cậu muốn thay đổi tính rồi. Nếu như cậu thật sự bắt đầu biết quan tâm đến người con khác, hỏng chừng mẹ cậu ngủ nằm mơ cũng ra tiếng."
Thi Nam Sênh nhíu mày liếc xéo Mộ Thiệu Đàm, "Có phải gần đây cậu quá rảnh rỗi hay không? Hạng mục hợp tác với chính phủ lần trước giao cho cậu đã xong chưa?"
Biết Thi Nam Sênh muốn lảng sang chuyện khác, Mộ Thiệu Đàm vẫn tỉnh bơ bồi thêm một câu: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, là tin tức nội bộ….Không lâu nữa, Bạch Thiên Thiên sẽ trở về đấy!"
***
Thời điểm Thiên Tình đến lớp học, Đàm Tư Noãn đã dành sẵn chỗ cho .
"Thiên Tình, chỗ này, chỗ này!"
Thiên Tình vội vàng ôm túi sách đi qua.
Tư Noãn hỏi: "Sao hôm nay tới trễ ? Đưa sữa buổi sáng cậu cũng không đi!"
"Ông chủ không có chứ? Mình ngủ quên mất." Thiên Tình chỉ có thể lấy cớ này.
“Mình cậu bị bệnh, nên ông ấy cũng không gì. Nè, mình thấy cậu có gì đó kỳ kỳ ấy nhé, bình thường dù có mệt cách mấy cũng chưa từng thấy cậu dậy muộn như thế." Tư Noãn nheo mắt hỏi với vẻ mặt không tin, "Thành thật khai báo đi, rốt cuộc tối qua cậu đã những gì hả?"
Bạn thấy sao?