Tổng Giám Đốc Mặt [...] – Chương 3

Ngay cả cách bế tôi cũng dịu dàng hơn hẳn?

Tôi toát mồ hôi lạnh, cẩn thận nhớ lại những lần trò chuyện mập mờ với người qua mạng.

Đậu Bao chưa từng xuất hiện trong ảnh, hơn nữa cả thế giới này bọn chó bichon đều na ná nhau, chắc ta không nhận ra đâu nhỉ?

Dư Trạch nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, cẩn thận cởi giày, kéo chăn đắp lại cho tôi.

Tôi cố gắng vểnh tai nghe thử suy nghĩ của ta.

Dùng hết sức cũng chẳng nghe gì. Cái năng lực này sao lúc có lúc không trời?

Anh ta cứ thế đứng bên cạnh giường, yên lặng tôi.

Đậu Bao chớp chớp mắt, hết tôi lại Dư Trạch, cuối cùng không nhịn mà cọ cọ vào ống quần của ta.

Tôi giật bắn người, sợ rằng tảng băng di này sẽ gì Đậu Bao, vừa định mở mắt trộm thì nghe thấy suy nghĩ của ta vang lên.

“Dễ thương thật.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rồi suy nghĩ tiếp theo của ta xuất hiện:

“Dễ thương quá, muốn hôn.”

Tôi: ???

Còn chưa kịp nghe tiếp, Dư Trạch đã quay người rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc ta đi khỏi, tôi mới thực sự thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, có ai đó đưa canh giải rượu đến bên miệng tôi.

Tôi nũng nịu: “Dung Dung, đắng quá à, tao muốn ăn kẹo dừa…”

Người đang đút canh hơi khựng lại, sau đó, khi tôi há miệng lần nữa, một viên kẹo dừa liền đặt vào môi tôi.

Mơ màng ngậm viên kẹo, hình như tôi còn chạm phải đầu ngón tay của người kia.

Vị ngọt lan trong miệng, tôi mãn nguyện nằm xuống, mắt vẫn nhắm nghiền.

“Dung Dung, mày tốt ghê á, mai nhớ xin nghỉ giúp tao nha, lúc nào cũng phải lo lắng quá mệt rồi.”

Nói xong, tôi cũng không nghe thấy ai trả lời, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi cuộn người trong chăn ngủ luôn.

9

Nằm ở nhà mấy ngày, tôi thấp thỏm đăng nhập vào tài khoản phụ.

Tưởng sẽ thấy lời mời kết từ người qua mạng, ai dè chẳng có nổi một dấu chấm đỏ nào.

Tự dưng thấy hụt hẫng, nghĩ đến chuyện người qua mạng chính là Dư Trạch, tôi cũng nhanh chóng thông suốt.

Anh ta là người thừa kế nhà giàu, tôi lại ngang nhiên xóa kết trước, biết đâu bây giờ ta đã có người mới rồi cũng nên.

Hôm nay là thứ hai, để tránh mặt Dư Trạch, tôi định tiếp tục xin nghỉ.

Nhưng vừa thấy tin nhắn trong nhóm công ty, tôi lập tức dao .

Tên sếp trời đánh: “Hôm nay là một ngày đẹp trời, ai đi sẽ nhân ba lương.”

Một câu của ta nhóm công ty vốn im lặng bỗng sôi nổi như vỡ chợ.

“Tôi đã có mặt ở công ty rồi! Xin rõ, không phải vì tiền, mà là vì đam mê công việc!”

“Công việc tôi hạnh phúc!”

“+1.”

“+1.”

Cố Đồng còn tranh thủ châm chọc trong nhóm:

“Mộ Nhẹ Ngữ, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, lương ba lần tôi lĩnh giúp cho.”

“Tổng giám đốc sẽ không giận đâu nhỉ?”

Dư Trạch: “Không.”

Đọc đến đây, tôi tức đến mức lửa giận bùng lên, lập tức xách túi lao thẳng đến công ty.

Tôi quăng túi xách lên bàn việc, ai cũng đừng hòng cản tôi ăn lương cơ bản!

Trong lúc lười biếng, Dư Trạch cứ thỉnh thoảng đi qua bàn tôi.

Đến khi tôi không nhịn nổi nữa, định hỏi ta rốt cuộc có ý gì, thì đã bị gọi vào văn phòng.

Anh ta ngồi trên ghế sếp, ánh mắt u ám khó đoán, hình như còn có chút mong đợi.

“Mộ Nhẹ Ngữ, có biết tôi gọi vào đây gì không?”

Tôi gãi đầu: “Gà mẹ.”

“Oh, chẳng lẽ không muốn trả tôi ba lần lương à? Mặc dù tôi đi muộn về sớm, đã bị trừ ba lần lương thì không thể cắt luôn cả lương cơ bản của tôi đâu nhé.”

Khoảnh khắc mong chờ trong mắt Dư Trạch vụt tắt, thay vào đó là sự cạn lời.

Tôi vểnh tai lên nghe suy nghĩ của ta, lại chẳng nghe gì.

Kỹ năng này sao lúc có lúc không thế trời?

Dư Trạch đứng dậy, từng bước ép sát tôi vào tường.

Ngay bên cạnh là cửa chớp, đồng nghiệp đi ngang qua chắc chắn sẽ thấy cảnh tượng này.

Giọng trầm thấp của ta vang lên bên tai tôi: “Có biết tại sao tôi hôm nay là một ngày tốt lành không?”

Tôi căng thẳng đến mức ngón chân bấu chặt vào giày, đầu óc xoay chuyển điên cuồng.

Nếu hôm nay có ngày gì quan trọng, thì tôi chỉ nhớ ra đây là ngày tôi và người qua mạng kết duyên trong game.

Nhưng kể từ khi phát hiện ra người qua mạng chính là Dư Trạch, tôi đã hủy kết duyên, rồi xóa luôn game.

Nhưng chắc chắn ta không nhắc đến chuyện này đâu nhỉ?

Dù sao thì ngày đó cũng là do tôi ép buộc ta kết đôi với tôi mà.

Thấy tôi cứ ậm ờ mãi, Dư Trạch nghiến răng, trong mắt thậm chí còn lộ ra chút ấm ức.

“Mộ Nhẹ Ngữ, quả nhiên chỉ tiền.”

Tôi vừa định phản bác thì nghe thấy tiếng phụ nữ hít vào một hơi lạnh bên cạnh.

“Dư tổng, con đàn bà này là ai?”

10

Tống Tình vươn tay kéo tôi ra khỏi Dư Trạch.

“Cô là ai? Có biết hôm nay là ngày tôi và Dư Trạch công khai không?”

Trước mặt tôi là một nàng toàn thân hàng hiệu, đúng chuẩn thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Tôi lập tức giơ tay tỏ ý mình vô tội, chưa hề đụng vào người Dư Trạch một cọng tóc nào.

“Xin lỗi nhé đại tiểu thư, là Dư tổng nhất quyết kéo tôi lại diễn tập một chút. Anh ấy muốn thử xem ôm thế nào thì mới khoe góc nghiêng hoàn hảo của mình.”

Có lẽ do lời giải thích quá vô lý, sắc mặt Dư Trạch lập tức đen hơn cả đáy nồi.

“Cô đến đây gì? Và đừng có ăn lung tung trong công ty tôi.”

“Nhất là, đừng có mắng ấy.”

Tống Tình – một đại tiểu thư hào môn – bị Dư Trạch lạnh nhạt đối xử như , vành mắt lập tức đỏ lên.

“Nếu tôi không đến, sao phát hiện và con hồ ly tinh này lén lút qua lại với nhau?!”

Tôi: ?

Hồ ly tinh? Ý là tôi?

Tôi ngay lập tức ghé sát vào tai Tống Tình thì thầm:

“Đại tiểu thư, nhầm rồi, với nhan sắc này của tôi, Dư Trạch có mù cũng không thể để ý đến tôi đâu.”

Tống Tình hừ lạnh một tiếng: “Biết điều đấy.”

Cô ta quay sang Dư Trạch: “Ba mẹ tôi tối nay sẽ chính thức thông báo chuyện đính hôn của chúng ta.”

Tôi không muốn dính vào rắc rối của họ, lập tức quay người rời đi.

Nhưng ánh mắt nóng rực sau lưng khiến tôi nổi da gà.

“Mộ Nhẹ Ngữ, cứ thế mà đi à?!”

Giọng nghiến răng nghiến lợi của Dư Trạch vang lên.

Tôi lập tức hiểu ý, ân cần kéo rèm cửa chớp xuống, trước khi rời đi còn tặng ta một ánh mắt khích lệ.

Cố lên nhé, Dư tổng. Nếu thành công cưới đại tiểu thư Tống gia, công ty chúng ta nhất định sẽ thăng hoa.

Ra khỏi văn phòng, gương mặt đang cợt của tôi chợt trùng xuống.

Thì ra ngày tốt lành mà Dư Trạch là liên quan đến Tống Tình.

11

Tôi nằm bẹp trên bàn việc, thì Cố Đồng lại mò đến chuyện.

“Mộ Nhẹ Ngữ, bộ dạng thất thần của kìa, chắc chắn là bị Dư tổng mắng rồi đúng không?”

“Thấy không? Vừa mới bước vào văn phòng đó là Tống Tình – hôn thê chính thức của Dư tổng, là thiên kim đại tiểu thư nhà hào môn đấy.”

Tôi lười biếng đáp lại với giọng điệu châm chọc: “Ôi dào ôi, hào môn, hào môn cơ đấy.”

Tôi vốn chẳng có chí khí gì, chỉ muốn nằm dài lười biếng.

Nhưng cứ có con muỗi vo ve bên tai mãi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái hưởng thụ của tôi.

Tôi quyết định nghỉ việc.

Khi với Dư Dung về ý định nghỉ việc, ấy giận đến mức muốn đập đầu tôi vào tường:

“Mộ Nhẹ Ngữ, mày hãy dùng năng lực cãi nhau trên mạng của mày đi!”

Tôi ôm chặt lấy chân ấy: “Hu hu, chẳng phải trước đây mày tao nghỉ việc thì mày nuôi tao sao?”

Dư Dung đào đào lỗ tai: “Hả? Tao chưa gì hết, đừng có bịa đặt.”

Dưới sự mè nheo của tôi, ấy phân tích một hồi:

“Mày nghĩ đi, nếu tao nuôi mày, chẳng phải mày phải thường xuyên xuất hiện trước mặt ba mẹ tao à?”

Tôi gật đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...