Mười hai giờ đêm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cho Hạ Tâm Xuyên đang chuẩn bị ở đằng sau hoảng sợ.
Từ sau sự kiện bị quấy rối kia, trở nên dễ khẩn trương. Sau khi hít sâu một hơi, tiếp điện thoại.
“ Tâm Xuyên!” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nóng lòng của Lý Mộng Tâm.
“ Mẹ! Muộn như rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?”
“ Con xảy ra chuyện này, sao mẹ ngủ ?”
“ Mẹ, Y Đình cũng nhất định cho mẹ, con một chút cũng không bị thương, đúng không?” Nhất định là Y Đình cho mẹ.
“ Tâm Xuyên, một như con,chạy đến Canada xa như , nếu….. Nếu chuyện xảy ra giống tối hôm qua như , con bảo mẹ nên thế nào? Bằng không con đợi mẹ vài ngày, cùng mẹ visa, cùng đi với con.”
“ Mẹ, mẹ bỏ Triệu thúc thúc một mình ở lại Đài Loan sao?” Triệu thúc thúc là người theo đuôi Lý Mộng Tâm hơn năm năm, một hai năm nay, Lý Mộng Tâm mới đáp ứng qua lại thân thiết với ông.
Hơn năm năm, Triệu Kiến Tân săn sóc, ôn nhu cho Lý Mộng Tâm cảm , cho bà hiểu rõ lưỡng tương duyệt( hai bên đều nhau) là chủ yếu, cảm nếu chỉ là đơn phương trả giá, kết quả chỉ khiến cho cảm tan vỡ, bà cùng Hạ Tuyền Lãng là ví dụ tốt nhất.
Trên người Triệu Kiến Tân, rốt cục bà cũng viên mãn(trọn vẹn)
Ban đầu Hạ Tâm Xuyên cực lực phản đối hai người kết gia, về sau phát hiện, mẹ ở một mình là cỡ nào đơn, lại thêm Triệu Kiến Tân đối với mẹ cẩn thận che chở, quý trọng, cho nên hiện tại chân thành chúc phúc cho bà.
“ Trong cảm nhận của mẹ, an toàn của con là quan trọng nhất, con hãy nghe cho kỹ, con trước hủy bỏ kế hoạch đi Canada, chờ mẹ tốt visa cùng đi với con.”
“ Được rồi! Con chờ mẹ visa.” Nghe tâm ý đã quyết của mẹ, Tâm Xuyên trước giả bộ thỏa hiệp, sau đó lại tiếp tục :
“ Ai…… Con vốn nghĩ muốn nhân cơ hội này, đến nước ngoài có thể tìm một người trai chân chính trở về hay không, hiện tại đành phải như đi a! Tuy nhiên sau này mẹ cũng đừng con vì sao lại lấy Mạnh Dật lá chắn, cự tuyệt những người đàn ông khác theo đuổi nha!”
Nếu như không cầu xin, vé máy bay còn chưa đặt, toàn bộ đều chưa thanh toán, Tâm Xuyên cũng hoãn tất cả kế hoạch lại, bởi vì không sợ hãi là gạt người.!
Nhưng bây giờ đều đã an bài tốt, tên đã ở trên dây, không bắn không !
Hạ Tâm Xuyên cùng Mạnh Dật giao ước, Lý Mộng Tâm đều biết, bà thật sự không tán thành cái giao ước vớ vẩn này, đặc biệt năm trước Hạ Tâm Xuyên vì muốn tránh sự quấy rầy của một vị khách người nước ngoài, lại tự mua một chiếc nhẫn cho mình, tuyên bố với bên ngoài rằng đã đính hôn, điều này cho Lý Mộng Tâm lại càng thêm đau đầu!
Bề ngoài Hạ Tâm Xuyên vì việc của công ty rất bận nên không có thời gian đương, hơn nữa đối với những người theo đuổi , một chút cảm giác cũng không có, cho rằng điều này rất phiền toái nên đành dối gạt mọi người.
Nhưng trong lòng Lý Mộng Tâm biết, Tâm Xuyên sở dĩ cự tuyệt đàn ông theo đuổi là do cuộc hôn nhân tan vỡ giữa bà và Hạ Tuyền Lãng, nhất định đây là nguyên nhân chính.
Lần này tới Canada , không bị ràng buộc bởi công việc, không có Mạnh Dật lá chắn, có lẽ Tâm Xuyên có thể đến chuyện đương, tuy nhiên điều này rất xa vời, nếu thật có thể có kết quả tốt thì không nên để mất.
“ Vậy….. rồi! Mẹ không đi cùng con nữa, tuy nhiên con phải đáp ứng mẹ, chiếu cố mình thật tốt, nhớ gọi điện thoại về nhà báo bình an, biết không?”
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả! Sớm biết mẹ đối với chuyện cảm của đặc biệt khẩn trương mà.
Vì trấn an Lý Mộng Tâm, Tâm Xuyên lại ra một đống bảo đảm.
“ Mẹ, mẹ yên tâm! Con sẽ chiếu cố mình thật tốt, khi trời tối sẽ lập tức trở lại khách sạn, tuyệt không ở lại bên ngoài, đường phố ít người tuyệt đối không đi, nơi nào nhiều người con mới đi, nhất định sẽ vui vui vẻ vẻ, bình an trở về……”
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Sân bay Đào Viên Công Chính quốc tế.
“ Có bất cứ vấn đề gì liền lập tức quay lại ngay, hoặc gọi điện cho , nhất định sẽ bay đi tìm em, đừng giống như lần trước im lặng không tiếng ?” Mạnh Dật căn dặn.
Lần trước, Mạnh Dật đúng lúc đến phòng trọ của thấy kinh hồn trở về, quần áo không chỉnh tề. Về sau lại ép hỏi, mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải vừa lúc gặp , biết nhất định Tâm Xuyên sẽ không đề cập tới, một thân một mình đối mặt với loại sợ hãi này.
“ Anh Dật, thật dài dòng!” Tâm Xuyên bướng bỉnh hưởng ứng.
“ Em, cái nha đầu này.” Mạnh Dật sủng nịch sờ sờ mái tóc mới cắt hôm qua của .
Dựa theo cách của Tâm Xuyên – cắt tóc là cắt đi vận xấu!
“ Y Đình, cậu khỏe không? Sắc mặt không tốt lắm nha!” Hạ Tâm Xuyên quay đầu về phía tốt vẫn trầm mặc đứng một bên.
Bình thường Y Đình đều cùng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, hôm nay lại cực kỳ yên lặng, bộ dạng có vẻ đăm chiêu, cho nên không khỏi buồn bực.
“ Nha….. Mình….. không có việc gì!” Y Đình miễn cưỡng tươi , che dấu từng trận ghen tuông trong nội tâm.
“ Hành khách trên chuyến bay AC508, mời đến cửa số bảy để đăng ký!” Đột nhiên, tiếng radio vang lên.
“ Đã đến giờ, em nên đi rồi!” Tầm mắt Tâm Xuyên sang hai người tốt.
“ Cẩn thận một chút, nhớ rõ có bất cứ chuyện gì, nhất định phải cho biết.” Mạnh Dật vẫn lo lắng dặn dò.
“ Em sẽ! Ngược lại hai người các , trong khoảng thời gian em không có ở đây, hai người phải chiếu cố nhau nha!” Tâm Xuyên đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “ chiếu cố nhau”
Sau khi vẫy vẫy tay chào họ, đi đến cửa đăng kí số bảy.
Gần đây Tâm Xuyên luôn luôn có ý nghĩ đem Y Đinh cùng Mạnh Dật tác hợp thành một đôi.
Cho tới nay, không biết có phải vì quan hệ của hay không, vẫn cảm giác ba người luôn có cái quan hệ mập mờ.
Nhưng hôm nay mới phát hiện, giữa bọn họ tựa hồ có cái gì đó.
Cùng Mạnh Dật duy trì quan hệ “giả” lâu như , hiện tại không nên tiếp tục duy trì nữa rồi. Cô thì không sao cả, chỉ là rất xin lỗi Mạnh Dật!
Nếu Mạnh Dật cùng Y Đình thật sự nhau, tuyệt đối vui vẻ tác thành!
Cõ lẽ chiếc nhẫn đột nhiên biến mất, liền muốn cho , nên kết thúc quan hệ “giả” với Mạnh Dật! Tâm Xuyên ngón áp út của mình, trong lòng nhớ lại.
--- ------ ------ ---------
Sân bay Thang Nha Hoa.
Ngồi chờ máy bay đi Montreal( một thành phố ở Canada) hai tiếng, Hạ Tâm Xuyên bộ chỉ thị trong sân bay, một bên cách trang trí trong sân bay, một bên xung quanh phòng chờ, thuận tiện cầm lấy tờ giới thiệu vắn tắt về các thành phố gần với Montreal.
“ Vẫn còn thời gian!” Tâm Xuyên ngẩng đầu thời gian, quyết định đến một quán cà phê cách đó không xa, vừa uống cà phê vừa xem tờ giới thiệu vắn tắt trên tay.
“ Một tách latte. Cảm ơn”
Sau khi cầm cốc cà phê lên, Tâm Xuyên liền xoay người tìm chỗ trống, đột nhiên, một đôi nam nữ hấp dẫn tầm mắt của !
“ Là ta!” Là người đàn ông đêm đó cứu .
Một đầu tóc quăn hỗn độn cùng với tươi như có như không trên khóe miệng, cho muốn quên cũng không quên !
“ Tiểu thư, cà phê của !” Phục vụ kêu to, dẫn tới ý của Tâm Xuyên.
“ Xin lỗi, tôi nghĩ muốn ra ngoài, phiền toái !” Tâm Xuyên vì thay đổi của mình mà giải thích.
Tuy nhiên không xác định ta còn nhớ rõ hay không, cũng nghĩ không muốn có bất cứ cái gì liên quan tới ta, cho nên vẫn nên tuyệt đối tránh xa ta.
--- ------ ------ ---------
Vừa bước lên máy bay đi Montreal, Hạ Tâm Xuyên đã bị một người đàn ông tự cho mình là đẹp trai mạnh mẽ, miệng đầy lời ngon ngọt quấy rầy.
Liền ngay cả khi đến hải quan, cái người này vẫn không thôi quấy rầy .
Sợ cái người đàn ông này cũng đi theo ngồi lên xe bus cùng với mình, Tâm Xuyên đành giả vờ chờ người tới đón.
“ Bạn còn chưa tới đón sao?” Người đàn ông này đoán căn bản không có bất cứ ai tới đón, liền tiếp tục quấn lấy .
“ Cảm ơn đã theo giúp tôi đến nơi này, tôi có thể tự mình, đi trước đi!”
“ Tôi thấy có khả năng sẽ không tới, không bằng tôi đưa đến khách sạn, không?” Tống Phát , vẻ mặt không có ý tốt .
“ Không…. Không cần! Anh ấy sắp đến, vẫn nên đi trước!” Nhìn vẻ mặt dâm tà dần dần tới gần mình, toàn thân Tâm Xuyên không khỏi dầng lên một cỗ hàn ý.
“ Đi thôi! Bảo bối, tối nay để tôi bồi em đi!”
Anh ta…… ta đang cá gì a!
“ Tôi có trai rồi….. Tôi đã đính hôn…… Anh mau tránh ra……” Thấy tay ta sắp bắt mình, Tâm Xuyên sợ tới mức muốn chạy vào sân bay, tìm kiếm bảo vệ trong sân bay.
“ Honey, tới trễ.” Ngay tại lúc Tâm Xuyên định xoay người liền đâm xầm vào trong bộ ngực cứng rắn.
“ Là !” Không nghĩ tới nơi ta đến cũng là Montreal!
“ Anh muốn hôn em nha!” Khải Nhĩ dùng tiếng Trung một câu Hạ Tâm Xuyên ngốc lăng tại chỗ.
“ Nhắm mắt lại, bộ cực kỳ say mê, còn có tay…. Sờ tới sờ lui trên thân thể tôi, như ta mới có thể tin.” Môi khải Nhĩ ôn nhu dán trên cằm Hạ Tâm Xuyên, âm lượng chỉ đủ cho mình nghe thấy.
Thật lâu, Hạ Tâm Xuyên mới lấy lại tinh thần, liền hiểu ý của . Nghe theo chỉ thị của Khải Nhĩ, Tâm Xuyên từng bước từng bước , tuy nhiên tác vẫn còn cứng ngắc.
Diễn trò xong, Khải Nhĩ ôm vai Hạ Tâm Xuyên, dùng tiếng Pháp với người đàn ông đang có vẻ mặt thất vọng: “ Cùng tôi có vấn đề gì sao?”
“ Không….. không có……” Nhìn thấy toàn bộ, Tống Phát đành phải sờ sờ cái mũi rời đi.
Nhưng lúc xoay người, khóe mắt ta đến hành lý bên chân Khải Nhĩ.
Anh ta chưa từng thấy ai đi đón lại mang theo hành lý! Người đàn ông này không tin Khải Nhĩ là trai của Hạ Tâm Xuyên, cho nên dù ta rời đi, cũng một mực ở cách đó không xa ý tới nhất cử nhất của bọn họ.
Nhìn thấy cái người đàn ông có ý đồ bất lương rời khỏi tầm mắt của , Hạ Tâm Xuyên vội vầng đẩy cánh tai trên vai ra.
Không biết là thời tiết của Montreal cho người ta lạnh hay là do bị cái người đàn ông kia cho sợ tới mức lạnh run, vẫn lại là…… cằm lưu lại hơi ấm, cho trái tim Hạ Tâm Xuyên không ngừng đánh trống.
“ Anh….. vừa với cái người kia cái gì ?”
Sau khi trấn định lại, Tâm Xuyên tò mò muốn biết vừa rồi Khải Nhĩ gì với người kia, mà có thể cho ta đi ngay lập tức, mà đến rách miệng cũng vô dụng.
“ Nói chờ trai đến đã lâu! Lại thêm nhiệt ôm hôn…….”
“ Người nào…. Người nào nhiệt ôm hôn với nha? Môi của chỉ dán trên cằm của tôi mà thôi…..” Tâm Xuyên không đợi xong, lập tức xấu hổ mà cắt đứt lời của .
May mà bây giờ bọn họ đang tiếng Trung, bằng không nhất định sẽ lộ ra dấu vết!
“ Nguyên lai hi vọng tôi thật sự hôn !!”
Khải Nhĩ đến cực kỳ đáng giận, cho mặt Tâm Xuyên từ trắng chuyên xanh, rồi lại chuyển sang hồng, tuy nhiên không phải là đỏ bừng mà là bị cho phát cáu.
Hạ Tâm Xuyên quả thực bị chọc đến muốn hôn mê! Nếu có thể, thật hy vọng có cái hang để trốn đi…. Không phải, hy vọng muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này.
Trạm xe bus ở nơi nào?
Ánh mắt Hạ Tâm Xuyên chung quanh, vừa thấy trạm xe bus, liền xách lấy hành lý, không hai lời liền đi về phía trạm xe bus.
“ Cô muốn đi rồ hả?” Khải Khĩ đi theo Hạ Tâm Xuyên đến trạm xe bus, không chút để ý hỏi.
“ Vô nghĩa!”
Bạn thấy sao?