Tổng Giám Đốc Lạnh [...] – Chương 3

Đây là một đám con không ăn bồ đào thì bồ đào còn xanh.

“ Này…… các cậu có phát hiện hay không, Mạnh Dật và Hạ Tâm Xuyên có phần giống nhau! Cái mũi đều thẳng, cằm cũng nhọn hoắt, xem ra có phần giống vợ chồng đó! Thật hâm mộ bọn họ! Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp! Haiz….. Chúng ta là không có hi vọng rồi!”

“ Đúng ! Đúng !”

Đây là một đám con tự cho mình là thông minh, .

“Tớ đoán, không quá ba tháng nữa bọn họ sẽ chia tay.”

“ Mình nghĩ không cần đến ba tháng, một tháng bọn họ sẽ chia tay.”

Người chuyện chính là hai hội trưởng vừa muốn mời Hạ Tâm Xuyên nhảy, hai người này vốn thù địch nhau, bây giờ có chung kẻ địch, cho nên đương nhiên sẽ đứng cùng một chiến tuyến.

Tuy nhiên lời tiên đoán của bọn họ không bao giờ xảy ra, mãi đến khi tốt nghiệp đại học, Hạ Tâm Xuyên và Mạnh Dật vẫn là quan hệ người .

Tuy nhiên, từ hai người thường thường đi cùng nhau biến thành ba người, mà một người khác chính là Ý Đình.

Thường xuyên đi cùng một chỗ với Mạnh Dật, là Ý Đình, từng có lời đồn truyền tới tai Hạ Tâm Xuyên, Mạnh Dật bắt cá hai tay, muốn Hạ Tâm Xuyên ý hơn.

Nhưng phản ứng của Hạ Tâm Xuyên lại là: một người là tốt của , một người là trai thân của , tuyệt đối tin tưởng bọn họ.

Nếu nữ chính không để ý, lời đồn đại như cũng không giải quyết gì .

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Bảy năm sau

“ Cạn ly.”

Hôm nay chính là tiệc chia tay mà những đồng nghiệp khác tổ chức cho Hạ Tâm Xuyên, bởi vì Hậu Thiên cho nghỉ một tháng, ra nước ngoài nghỉ phép.

“ Chị Tâm Xuyên, chúc chị thuận buồm xuôi gió.”

“ Cảm ơn!”

“ Hi vọng cậu có một cuộc đẹp ở nước ngoài.”

Lời chúc mừng của Thẩm Thiên Huệ đoàn người lớn, bởi vì tất cả mọi người đều biết điều này không có khả năng.

Chỉ bằng chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay Hạ Tâm Xuyên, cùng vị hôn phu mười phần đẹp trai mạnh mẽ kia là có thể hiểu . Nghe bọn họ quen nhau từ lúc học đại học cho đến bây giờ, cảm mấy năm vẫn như cũ. Với thái độ chấp nhất của Hạ Tâm Xuyên trong cảm, muốn ra nước ngoài đương là chuyện không có khả năng.

“ Cảm ơn!” Tâm Xuyên sảng khoái uống một hơi hết sạch, cho mọi người nhiệt liệt hoan hô.

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong Pub khá lớn, mọi người đã quen với tiếng ồn ào, một đám con tuổi trẻ sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác, đặc biệt là đàn ông.

Hạ Tâm Xuyên bị hai tên cặn bã tiếp cận, lời đồn về hai người này có trong Pub đã lâu, cho nhiều người mới đến nghe mà tái mặt “sói Pub”

Chủ quán rượu Peter nán lai trong Pub đã lâu, xem vị khách muôn hình muôn vẻ kia, liếc mắt một cái liền thấy hành kỳ lạ của hai vị khách, cho nên vẫn ý nhất cử nhất của họ.

“ Peter, đi trước đây!” Vị khách ngồi một mình ở một góc trong quán sau khi lên tiếng chào hỏi, đang muốn xoay người rời đi, liền bị ngăn lại.

“ Khải Nhĩ, chờ một chút!” Khi Khải Nhĩ định rời đi vừa đúng lúc Peter có một chủ ý.

Peter hình cho Khải Nhĩ, hi vọng có thể âm thầm bảo vệ cho người con xinh đẹp kia.

Khải Nhĩ lườm Peter một cái, sau đó nhún vai trả lời: “ Có lẽ kia rất thích đó, mình quá hiểu phụ nữ, có không ít người bề ngoài ngây thơ bên trong lại phi thường dâm đãng.”

“ Có lẽ cậu không sai, vẫn nhờ cậu ý một chút.” Peter vẫn cho rằng người kia không giống người như .

“ Được!”

Khải Nhĩ không nhiều lời, Hạ Tâm Xuyên lấy cớ còn chuẩn bị hành lý, muốn trở về trước, đi ra khỏi Pub.

Mọi người Hạ Tâm Xuyên rời đi, đồng thời, đột nhiên Thẩm Thiên Huệ hét to một tiếng.

“ Là hắn!”

“ Người nào?”

“ Chính là đại soái ca mình cho mọi người xem trên tâm hình kia nha! Nhiếp ảnh gia quốc tế nổi danh đó!”

“ Làm gì có chuyện đó? Cậu không hoa mắt chứ, không phải cậu ta ở nước ngoài sao?”

“ Anh ta là con lai mà! Tuy nhiên không có khả năng xuất hiện ở Đaì Loan, tạp chí bát quái không viết ta sẽ đến!”

“ Cho nên mới cậu hoa mắt thôi!”

“ Đừng để ý nữa, chúng ta tiếp tục uống thôi!”

………………………………………………………

“ Cứu mạng…………….” Đang muốn lớn tiếng kêu lên, tên sắc ma kia đã chặn ngang che kín miệng Hạ Tâm Xuyên.

Hạ Tâm Xuyên mới ra khỏi Pub không bao lâu, đã bị hai tên sắc ma này cản lại. Hai tay vùng vẫy, hai mắt kinh hoàng, cố gắng tìm kiếm bốn phía, tiếc rằng xung quanh đều là những cửa hàng đóng cửa sớm, một bóng người trên đường cũng không có.

Vì không để hai tên cầm thú này kéo đến chỗ tối, dùng hết sức, sức lực của có hạn cắn một cái.

“ A! Người đàn bà thối này, dám cắn tao?”

Tên sắc ma phẫn nộ vung bàn tay bị cắn, hai tay Hạ Tâm Xuyên nắm chặt lại.

Đau đớn không xuất hiện như ý nghĩ bởi vì đúng lúc có một người đàn ông chặn cánh tay phẫn nộ của tên sắc ma lại. Hi vọng nhất thời trong lòng Tâm Xuyên lóe lên, vội vã kêu cứu: “ Tiên sinh, cứu tôi.”

“ Đây là chuyện của lão tử, mày lăn ra xa cho lão tử.” Tên sắc ma bỏ cánh tay bị kiềm chế ra, nổi giận .

“ Nhưng vị tiểu thư này lại muốn tôi cứu, xem có phải chuyện của tôi hay không ?” Người kia bỏ tay vào trong túi, vẻ mặt cợt nhả.

“ Xem ra mày muốn tìm phiền toái rồi!” Tên sắc ma này quăng Hạ Tâm Xuyên sang một bên, xoay tay cùng một tên khác đánh về phía người nọ.

Được tự do, Hạ Tâm Xuyên nhanh chóng chạy đến phía sau người đàn ông hăng hái việc nghĩa kia, cũng không thể khiến người này vì mà gặp phải bất cứ bất trắc gì, tuy nhiên cũng đã quên việc phải chạy, dù sao cách Pub cũng không xa.

“ Hi! Có lẽ các cùng vị tiểu thư này có gì hiểu lầm, đừng…..đừng kích ……” Người kia thấy hai người vẻ mặt hung thần ác sát hướng tới phía , vội vàng dùng tay che trước mặt

Thấy hành như của ta, hai người kia cho rằng người đàn ông trước mặt chỉ là hổ giấy, tuyệt đối không chịu nổi cú của họ, vì thế mỗi người một bên, muốn mau chóng kết thúc tiết mục này.

“ Ui da!”Hình như mũi của một tên háo sắc đã gãy.

“ Mẹ nó!” Khóe miệng tên còn lại chảy máu tươi.

“ Tao….tao chảy máu, cứu mạng!”

“ Chờ tao với!”

Mỗi người một quyền, người kia cất bước đến chỗ hai tên cặn bã, Taekwondo nhị đẳng của đối phó với hai tên này là quá thừa.

Nhìn bóng dáng hai tên cầm thú rời đi, lúc này trong lòng Hạ Tâm Xuyên mới thả lỏng, chân vô lực ngồi bệt xuống.

Vung vung quả một chút, người kia mới xoay khuôn mặt tươi bất cần đời lại, đưa tay về phía Hạ Tâm Xuyên, hỏi: “ Tốt rồi, tiểu thư, bây giờ không có việc gì, có cần tôi đưa về không?”

Hạ Tâm Xuyên ngẩng đôi mắt lên, chăm bàn tay trước mặt, tất cả một loạt hoảng sợ vừa rồi đều thần tốc hiện lên, một câu chói tai “ Không thể đồng ý” chui vào đầu , trái tim Tâm Xuyên nguyên bản còn cảm kích, nhanh chóng biến mất.

“ Không cần, tôi có thể trở về một mình.”

Bất chấp tay Khải Nhĩ vươn ra, Tâm Xuyên vẫn tự mình đứng lên, chẳng qua hai chân vẫn mềm nhũn không có lực, trọng tâm không vững, thiếu chút nữa lại ngã ngồi trên mặt đất, may mà đúng lúc Khải Nhĩ tiếp .

“ Cảm ơn” Giọng của Tâm Xuyên không tốt lắm lên tiếng cảm ơn, thở sâu, xác định hai chân đã hồi phục, cũng không thèm Khải Nhĩ một lần liền xoay người rời đi ( Ngư: Xuyên tỷ thế là ko tốt âu)

“ Tiểu thư, tôi không nên đuổi bọn họ đi à? Có phải tôi hỏng chuyện tốt của hay không…….”

“ Vị tiên sinh này!” Lời của Khải Nhĩ trái tim của Tâm Xuyên nhanh chóng run lên, bởi vì hoàn toàn tức giận mà cắt ngang lời hắn.

“Cho nên tức giận……” Coi như không thấy vẻ mặt tức giận của Tâm Xuyên, Khải Nhĩ tiếp tục cho xong lời của mình.

“ Vị tiên sinh này!” Tâm Xuyên lại một lần nữa lớn tiếng kêu to, hy vọng người đàn ông đã cứu đừng lời bậy bạ nữa.

“ Ai! Tôi khẳng định là đã hỏng chuyện tốt của rồi.” Khải Nhĩ bộ dạng tức giận của Tâm Xuyên, liền biết vừa rồi mình đã bậy, nhịn không muốn trêu , bởi vì bộ dạng tức giận của …… cực kỳ xinh đẹp.

“ Nếu không vì sao ngay cả một tiếng cám ơn cũng không , đúng rồi, vừa mới câu cảm ơn, chắc là cảm ơn tôi đã không ngã xuống đất!”

Hạ Tâm Xuyên tràn đầy lửa giận muốn bùng nổ, sau cùng vẫn phải nén giận, tuy nhiên biết như sẽ khiến mình chết cháy.

“ Cảm ơn đã giúp.” Nhìn Khải Nhĩ vừa nghe vừa gật đầu, bày ra bộ dạng vừa lòng, Tâm Xuyên thật sự nhịn không muốn dùng lửa giận của mình đốt phăng cái biếu trên mặt ta đi, cuối cùng không gì, tiếp tục : “ Còn nữa, tôi đi ở công ty mậu dịch, không phải…trên đường.”

Hạ Tâm Xuyên một câu “hẹn gặp lại” rồi xoay người bước đi.

Cô hi vọng vĩnh viễn cũng đừng gặp lại ta, cái người nhớ tới trận ác mộng đầy nhục nhã này.

“ Cô thú vị!” Nhìn bóng lưng Hạ Tâm Xuyên rời đi, Khải Nhĩ thấp giọng , có phần không muốn kết thúc cuộc đối thoại của họ.

Sau khi bóng hình xinh đẹp biến mất, Khải Nhĩ cũng định xoay người về nhà, đột nhiên giữa bụi cỏ có ánh sáng hấp dẫn sự ý của .

Sau khi cầm vật tỏa sáng giữa bụi cỏ lên, khóe miệng nhếch lên.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Tiếng của tay cầm cửa đã hấp dẫn sự ý của hai người già trong phòng.

“ Ông ngoại, bà ngoại, sao khuya như rồi mà hai người còn chưa ngủ?”

Mỗi lần Khải Nhĩ đến Đài Loan chơi, mục đích chính là thăm hỏi ông ngoại, bà ngoại của , khi còn bé đã từng ở với ông bà một khoảng thời gian.

“ Cháu, cái tên tiểu tử thối này,…….” Vừa thấy Khải Nhĩ vào cửa, tính không tốt của ông ngoại liền nổi dậy, chuẩn bị giáo huấn cho thật tốt, trễ thời gian ngủ của ông cùng lão bà thân ái.

“ Ông già, đừng xông lên như !” Giọng êm ái của bà ngoại, lại thêm bàn tay bà dịu dàng đặt lên tay ông ngoại có hiệu quả tức thì, cho dù bất mãn với thế nào, ông ngoại vẫn phải nhịn xuống.

“ Thế nào? Sao hôm nay lại tới trễ như , có phải trong quán Peter xảy ra chuyện gì không?”

Một lần bà ngoại bị cướp, chủ quán rượu Peter đã cứu bà ngoại Khải Nhĩ, về sau Peter thường ông ngoại bà ngoại để ý chăm sóc.

“ Cháu vừa mới hùng cứu mỹ nhân, người xấu bị cháu đánh chạy, cho nên hiện tại không có việc gì, yên tâm đi! Bà ngoại, cháu đỡ bà vào phòng.” Làm cho hai ông bà lo lắng là sai!

“ Lão bà của tôi, tôi tự đỡ.” Ông ngoại giành trước một bước,nâng người già cuả mình dậy, đi vào phòng trong.

Tình cảnh như Khải Nhĩ nhớ tới việc trước kia thích cùng ông ngoại tranh giành cảm của bà, đương nhiên mỗi lần đều là thắng, còn ông ngoại luôn luôn nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết thế nào.

Cho nên hôm nay cũng không ngoại lệ!

Khải Nhĩ đỡ bên kia, xấu xa với ông ngoại.

“ Hai ông cháu thật là giống trẻ con!” Tình hình này không phải lần đầu tiên xảy ra, cho nên bà ngoại cũng vui vẻ hưởng thụ sự thương của họ.

“ Đúng rồi! Cái cháu cứu có xinh không? Tên là gì? Nhà ở đâu? Cháu cũng đã trưởng thành, nên cưới vợ rồi!” Hai ông bà luôn lo lắng cho tương lai của con cháu.

“ Bà ngoại! Cô kia là người xinh đẹp, tính không tốt, không dịu dàng như bà ngoai, bà ngoại là tốt nhất, cháu không tìm người phụ nữ nào hoàn hảo giống bà hết.” Khải Nhĩ nửa nửa thật .

“ Anh đó! Toàn bà vui vẻ thôi.”

“Hừ! Miệng lưỡi trơn tru.”

“ Ông già, sao ông lại cháu mình như .”

Ông ngoại lườm Khải Nhĩ, : “ Bà ngoại dù có tốt cũng là lão bà của tôi, tên tiểu tử như nghe rõ cho tôi, lần sau không mang lão bà của mình tới thì khỏi bước vào nhà.’ Ông lại cùng cướp đoạt lão bà.

“ Ông già, sao lại những lời như !” Đều đã bảy tám mươi tuổi, còn giống y như con nít “ Đừng nghe lời ông ngoại cháu, bất cứ lúc nào nơi này cũng hoan nghênh cháu tới, nếu có thể mang cháu dâu đến cho bà một lát, thì tốt hơn.”

“ Được rồi, không cần nhiều lời cùng nó, đã muộn rồi, cẩn thận không lại bị cảm lạnh.”

Nhìn ông ngoại và bà ngoài dù đã kết hôn sáu mươi năm vẫn thương lẫn nhau như , thật sự người ta phải ganh tỵ!

Lúc này trong lòng Khải Nhĩ hiện lên một bóng người nổi giận đùng đùng -----

“ Tôi việc ở công ty mậu dịch, không phải……. trên đường.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...