“Tôi biết rồi.”
Quản lý lau mồ hôi như vừa thoát nạn:
“Tôi đã mà, tổng giám đốc Phó chắc chắn hiểu rõ mọi chuyện…”
“Chính ông đã đẩy ấy ngã.”
Tổng giám đốc lạnh lùng quay sang ông ta.
“Hả? Không phải tôi…”
“Sao ông lại đẩy ấy? Làm sao ông có thể đẩy ấy? Cô ấy là cấp dưới của ông, là nhân viên của công ty, ông còn chút tự giác của một quản lý không?”
“Tôi…”
“Có thể ông chỉ đẩy nhẹ, ông có nghĩ đến sức lực của mình không? Cô ấy chỉ là một yếu đuối thôi!”
Tổng giám đốc ngồi xuống, đỡ tôi dậy, ngẩng đầu tiếp tục mắng:
“Cô ấy còn đang sốt đấy!”
“Đúng thế! Đều tại ông ấy đẩy tôi mới bị sốt!” — Tôi chỉ tay lung tung, bịa đặt.
“Đừng có bậy!” – Quản lý quay sang tôi hét lên.
Tổng giám đốc chạm tay lên trán tôi, bàn tay lạnh khiến tôi rùng mình, ta tiếp tục:
“Ông xem xem ông ấy sợ đến phát run rồi! Mau về mà tự kiểm điểm đi!”
Quản lý không cãi lại , cuối cùng phẫn nộ rời khỏi hiện trường.
“Thuốc! Nước nóng!”
Tổng giám đốc gầm lên, bế tôi ngang người, sải bước về phía thang máy. Cảm giác trời đất quay cuồng, đầu tôi vốn đã choáng, giờ như dạ dày và não bị xoay 180 độ, tôi đau đớn bám lấy áo ta:
“Tổng giám đốc Phó…”
“Suỵt, bây giờ cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Anh ta cúi đầu, giọng điềm tĩnh.
Muốn ói quá…
Cửa thang máy đóng lại, ta liền đặt tôi xuống.
“Nặng thật.”
Anh ta giũ tay, liếc tôi đầy chế nhạo:
“Nói đi, lại đang bày trò gì?”
Tôi ôm bụng, cố nén cơn buồn nôn, mắt lờ đờ ta. Anh ta tôi từ đầu đến chân, đột nhiên nhếch môi , bước tới gần:
“Biểu cảm này là sao, vẫn chưa bế đủ à?”
“Đừng lại đây…”
Tôi đau đớn cúi gập người, bám lấy áo sơ mi của ta để tự đứng vững:
“Tôi không chịu nổi nữa đâu.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, nhạo:
“Nhìn xem, tay còn run rẩy thế này. Nếu không đi nổi, có thể cầu xin tôi bế đấy.”
“Anh… điên rồi!”
“Sao mà chửi khó nghe quá.”
Anh ta , chẳng đợi tôi từ chối, lại bế tôi ngang người, bước thẳng vào văn phòng.
Khi đặt xuống ghế sofa, tôi vẫn cảm thấy trần nhà quay vòng vòng. Anh ta gọi trợ lý mang ghế đến, ngồi trước mặt tôi, tao nhã vắt chân, ánh mắt sắc bén như đang tra khảo tội phạm.
Tổng giám đốc lật xem hợp đồng tôi mang về, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Không tệ, thế nào mà ?”
“Tôi nghe về dự án này, liền hỏi vài đồng nghiệp cũ ở công ty dịch vụ gia đình trước đây, tìm giúp việc ở nhà chị Triệu, rồi xin thế chỗ một tháng… tiện tay ký luôn hợp đồng.”
Tôi ngả người nằm xuống ghế, lấy tay che mắt để bớt chói.
“Nói nhẹ nhàng thế, tôi biết rất nỗ lực.”
Anh ta có vẻ vui:
“Áp lực loại cuối tháng chắc lớn lắm nhỉ.”
“Tôi đã là tiện tay thôi mà, ở đâu vệ sinh chẳng là , không ký thì nghỉ, có gì đâu mà thiệt…”
“Vậy sao không với tôi? Lén đi vệ sinh, rồi bất ngờ cho mọi người? Định cho tôi một món quà sao?”
“Hừ…”
Không muốn giải thích thêm, tôi đành im lặng.
“Tôi thừa nhận là bị bất ngờ thật.”
Anh ta càng càng phấn khích:
“Trịnh Thiên Thiên, biết dáng vẻ của mình lúc này trông như gì không?”
Tôi bỏ tay ra, lườm tổng giám đốc, trong mắt ta ánh lên tia sáng kỳ lạ đầy hứng thú:
“Giống như một cún chăm chỉ của tôi .”
“Anh mới là cún ấy, đồ cẩu nhân!”
Tôi trợn mắt, đáp lại bằng cái liếc. Tên “cẩu nhân” càng phấn khích, cúi người xuống xoa đầu tôi, mắt híp lại:
“Nói đi, muốn gì?”
Tôi mệt mỏi về phía trước:
“Thưởng, và như đã hứa, đạt doanh số cao nghỉ phép có lương. Tôi muốn nghỉ phép.”
“Nghỉ phép để đi thêm chứ gì?”
Anh ta hứng thú:
“Trịnh Thiên Thiên, có cách kiếm tiền nhanh hơn đấy.”
Tôi ngơ ngác ta.
“Cầu xin tôi là …”
Anh ta từ từ cúi sát xuống, ánh mắt khóa vào mắt tôi, khóe môi nhếch lên đầy quyến rũ.
“Thậm chí không cần cầu xin, chỉ cần giữ dáng vẻ ngoan ngoãn này… bao nhiêu tiền cũng .”
Mũi hai người chúng tôi gần như chạm nhau, hơi thở phả vào nhau.
“Tôi chưa từng cho ai cơ hội này đâu… hiểu tôi đang gì không?”
Bên cạnh hơi thở có chút mát lạnh vị bạc hà, làn khói thuốc nhàn nhạt, cùng mùi xăng, da ghế xe, và khí thải từ xe hơi…
Dành cho những ai dễ say xe, đây là “combo hoàn hảo.”
“Ọe—”
Tôi không kìm , nôn thẳng vào tổng giám đốc. Anh ta đứng đó bất , người dính đầy thứ tôi vừa nôn, linh hồn như bị rút ra khỏi cơ thể.
“Cảm ơn tổng giám đốc Phó, nôn xong thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Tôi lau miệng, thở phào:
“Khuôn mặt thật hoàn hảo để nôn vào.”
Thân tâm tổng giám đốc chịu một cú sốc lớn, cuối cùng ta cũng xin nghỉ phép có lương.
3.
Cảm giác bẩn thỉu như thấm vào da, ngấm sâu vào linh hồn, dù có vứt bỏ hết quần áo, dùng nước khử trùng hay búi sắt chà người cũng không sao gột rửa .
Tổng giám đốc thử thả lỏng bản thân, đến bể bơi nước nóng trong câu lạc bộ riêng của mình, ta bơi ba nghìn mét.
Giữa những lần uống nước sặc sụa và tiêu hao sức lực quá độ, đầu óc ta trống rỗng, cuối cùng tạm quên đi ký ức ác mộng.
Hồi phục lại tâm trí, ta tựa vào thành bể, ra bầu trời qua khung cửa sổ, thầm nghiến răng.
“Trịnh Thiên Thiên, không biết điều này, tôi nhất định sẽ chinh phục , khiến phải nghe lời tôi, để tôi muốn gì thì !”
“Quyết tâm thế cơ à?”
Tôi nhấc chân từ sau lưng lên, ta giật mình quay lại.
“Sao lại ở đây… blụp blụp blụp—”
Tôi giẫm đầu ta xuống nước, giữ yên trong một phút rồi thu chân về, bỏ lại ta nổi lềnh bềnh, bụng phơi trên mặt nước, bất tỉnh. Sau đó không thèm ngoái lại, ung dung rời đi, chiếc áo phao cứu sinh màu cam trên người tôi tỏa sáng rực rỡ.
Ban đầu, ta định ở lại câu lạc bộ thường ngày chẳng mấy ai đến này để “câu giờ” cho một kỳ nghỉ, rồi ta quyết định tìm việc khác để , và đi leo núi ở ngoại ô.
Mồ hôi nhễ nhại, chân tay rã rời, gần như không bước nổi nữa.
“Tôi phải chinh phục ngọn núi này.”
Anh ta nắm chặt tay, tự viên mình, mắt chằm chằm phía trước:
“Nếu ngay cả ngọn núi này tôi cũng không chinh phục —”
“Thì sao chinh phục Trịnh Thiên Thiên.” — Tôi .
Anh ta gật đầu, rồi đột ngột sững lại, từ từ quay đầu tôi.
“Cô… theo dõi tôi?”
“Anh chậm như , nếu tôi theo dõi thì đã ngủ quên rồi.”
Tôi vẫy tay, dẫn đám học viên tìm trên mạng đi nhanh vài bước bỏ lại ta.
“Đây chính là ví dụ điển hình.”
Tôi chỉ vào ta, giải thích với các học viên:
“Khi vận , tuyệt đối không tự lẩm bẩm, rất dễ bị hụt hơi.”
“Trịnh Thiên Thiên! Cô đứng lại! Đừng chạy…”
“Và nữa, cơ bắp không phải là tất cả, đừng người kia thân hình đẹp, đi chậm thế kia, chưa biết chừng là do phẫu thuật thẩm mỹ…”
Tổng giám đốc mệt mỏi như một con chó, hoàn toàn mất phương hướng. Cứ như thể tôi ở khắp mọi nơi, chỉ cần ta muốn đến đâu, tôi chắc chắn sẽ đợi sẵn ở đó. Anh ta quyết định phó mặc cho số phận, gọi một chiếc taxi công nghệ, ngồi ghế sau, nhập ngay 1.000 đồng.
“Cứ đi bất cứ đâu, miễn sao tiêu hết số tiền này.”
“Vậy chắc phải chạy đến Hà Bắc mới .”
Tôi từ từ quay đầu lại từ ghế lái, ta giật mình nhảy khỏi ghế, phát hiện cửa đã khóa, điên cuồng đập cửa:
“Mở cửa! Thả tôi ra! Cứu tôi với!”
Tôi mở cửa, ta lăn xuống đất ngay tức khắc.
——————–
Đến thứ Bảy, ta dẫn Tiểu Lam đi công viên giải trí, vừa đi vừa xung quanh, mắt thâm quầng, khuôn mặt hiện rõ vẻ kỳ quái. Thấy người bán bóng bay, ta mắt sáng rỡ, bước đến với dáng vẻ tự tin.
“Ha ha, Trịnh Thiên Thiên, tôi biết ở đây mà.”
Anh ta gạt bóng bay ra , hóa ra không phải.
“Chú ơi, con muốn ăn kem.” — Tiểu Lam kéo áo ta.
“Ăn kem… đúng, hợp lý….”
Anh ta vừa lảo đảo bước đến quầy kem, vừa đột nhiên hét lớn:
“Trịnh Thiên Thiên!”
“Không có đâu!”
Tiểu Lam kéo ta, cố sức giải thích.
“Tôi không tin! Tôi không tin!”
Mắt ta đỏ ngầu, hét lên:
“Sao ấy có thể không ở đây? Cô ấy ở khắp nơi! Đến trong mơ tôi cũng thấy ấy!”
Anh ta lao đến chỗ người mặc đồ thú, kéo đầu họ xuống:
“Trịnh Thiên Thiên! Tôi biết ở trong này!”
Rồi lại đi lật tung thùng rác bên cạnh:
“Trịnh Thiên Thiên—”
Xông thẳng vào nhà vệ sinh nam:
“Trịnh Thiên Thiên!”
…
“Hình như ta hơi rối trí rồi.”
Tôi dắt Golden của chị Triệu đứng trước cửa nhà vệ sinh, bình thản nhận xét.
Tiểu Lam cưỡi trên lưng chó, thẫn thờ liếm kem:
“Chú ấy sao không quay lại nhỉ, cháu với chị đi cùng ấy cả đoạn đường rồi mà.”
Tổng giám đốc bước ra từ nhà vệ sinh, thấy chó Golden, liền lộ vẻ bừng tỉnh ngộ.
“Trịnh Thiên Thiên, tôi hiểu rồi, có thể biến thành chó!”
“Không thể.”
Tôi bước lên, ngẩng đầu vào đôi mắt mông lung của ta:
“Anh đã mấy ngày rồi không ngủ đàng hoàng?”
“Bốn ngày.”
Anh ta xoa xoa thái dương:
“Bắt đầu xuất hiện ảo giác, lại thấy .”
Tôi nghĩ xem có nên cho ta một cú để tỉnh ra không, lại sợ đánh chết ta.
“Về nghỉ ngơi đi, tôi chơi với Tiểu Lam, chỉ cần trả tiền là .”
Anh ta tỉnh táo đáp:
“Không , Tiểu Lam đáng giá lắm, tôi sợ bắt cóc nó.”
Thôi bỏ đi.
Dắt chó mệt rồi, chó cũng mệt, tôi kéo ta ngồi xuống lề đường, bảo gọi trợ lý đến đón. Anh ta đưa điện thoại cho tôi, chằm chằm.
“Mật khẩu là thế này.”
“Anh muốn mật khẩu nào?”
Bạn thấy sao?