Tống Anh - Lý [...] – Chương 3

3

Chiều hôm đó, Thái hậu liền triệu ta đến gặp bà.

Thái hậu Triệu Thanh Ngôn của Đại Kiền đang ngồi trên chiếc ghế bành, dù không một lời nào, vẫn toát lên khí chất uy nghiêm khiến người khác phải kiêng dè.

"Tống Anh," bà vẫy tay gọi ta đứng bên cạnh, hỏi: "Gần đây thế nào rồi?"

"Mọi chuyện vẫn bình thường ạ." Ta cung kính đáp.

Ta luôn kính trọng Triệu Thanh Ngôn, không chỉ vì bà là Thái hậu, mà còn vì bà từng là một nữ tướng quân.

Khi ta còn nhỏ, phụ thân ta thường với ta rằng trong quân doanh có một nữ nhân nhỏ bé tài giỏi hơn cả nam nhân, chỉ tiếc rằng bà ấy là nữ nhi.

"Sao lại tiếc vì là nữ nhi?" Lúc đó ta không hiểu, tò mò hỏi phụ thân.

"A Anh, thế gian này là như ." Phụ thân lắc đầu thở dài, "Dù nữ nhi có giỏi đến đâu, cũng không thể trở thành tướng lĩnh."

Nhưng một năm sau, Triệu Thanh Ngôn tự mình trở thành nữ tướng quân đầu tiên của Đại Kiền.

Ta mãi không quên hình ảnh Triệu Thanh Ngôn trong bộ chiến bào đỏ, đi cùng một đội kỵ binh hùng dũng từ cửa thành tiến vào.

Khi đó, ta đã tự nhủ rằng mình cũng sẽ trở thành một nữ tướng quân như Triệu Thanh Ngôn, ra trận diệt địch, bảo vệ giang sơn.

Nhưng sau đó, Triệu Thanh Ngôn vào cung, thay thế tỷ tỷ của mình trở thành hoàng hậu, nuôi dạy Thái tử Lý Châu lúc bấy giờ.

Từ đó, ta không còn thấy Triệu Thanh Ngôn mặc bộ chiến bào đỏ nữa.

"Tống Anh." Triệu Thanh Ngôn lên tiếng, giọng bà mềm mại ẩn chứa uy quyền, "Ta nghe gần đây, Uyển Quý phi đã gần như lấn át cả ngươi."

Bà ngước mắt ta rồi tiếp: "Việc quản lý hậu cung không dễ như quân doanh. Ngươi là đứa trẻ thông minh, chắc không cần ta chỉ dạy."

Bà đang áp lực, muốn ta ra tay chỉnh đốn hậu cung, quan trọng nhất là phải kiềm chế Lý Châu.

"Hoàng thượng tính có chút ngang bướng, bên cạnh có ngươi, ta mới yên tâm phần nào. Tống  Anh, hoàng thượng cần ngươi, còn về phía huynh trưởng của ngươi, ta sẽ tiếp tục lệnh cho người chăm lo chu đáo." Triệu Thanh Ngôn nắm chặt lấy tay ta.

Quả nhiên Triệu Thanh Ngôn là Triệu Thanh Ngôn, bà rất giỏi trong việc thấu hiểu lòng người và nắm bắt điểm yếu của đối phương.

"Mẫu hậu." Ta bà một lúc rồi hỏi: "Khi nào ta mới có thể trở về quân doanh?"

Khi nghe hai từ "quân doanh", ánh mắt Triệu Thanh Ngôn lóe lên nhanh chóng tối lại.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe bà : "Đợi đến khi hoàng thượng có thể trở thành một minh quân chân chính, ta sẽ để ngươi quay lại."

Ta nghĩ, có lẽ Triệu Thanh Ngôn cũng muốn trở về quân doanh.

Chỉ có điều, bà đã bị giam cầm hoàn toàn ở đây.

Tiên hoàng hậu mắc bệnh nặng qua đời, để lại Thái tử Lý Châu khi đó chưa đầy năm tuổi. Nhà mẹ đẻ của Triệu Thanh Ngôn muốn củng cố quyền lực, liền dùng mọi cách để đưa bà lên ngôi hoàng hậu.

Chắc chắn bà không hề mong muốn điều này, sau nhiều năm hoàng hậu, bà đã quản lý tốt cả triều đình lẫn hậu cung, ngoại trừ Lý Châu, ngày càng vô học và lười biếng.

Triệu Thanh Ngôn có thể từ bỏ thân phận tướng quân, trở thành một hoàng hậu dân chúng ngợi khen.

Nhưng ta thì không thể.

Ta biết rằng, ta không như Triệu Thanh Ngôn, không thể đặt đại nghĩa lên trên hết.

---

4

Sau khi bãi triều, Lý Châu đống tấu chương chất đầy trên bàn, khuôn mặt đầy vẻ suy sụp.

"Tống  Anh, nàng giúp trẫm xử lý đi."

"Chữ của Tông Nhân Lệnh này thật sự quá xấu, trẫm không đọc nổi!"

"Tống  Anh, nàng để trẫm chơi thêm hai năm nữa đi."

Ta không quan tâm đến hắn, mặc kệ hắn vừa phàn nàn vừa nằm úp trên bàn, xử lý tấu chương với vẻ mặt đầy bất lực.

"Ngồi thẳng lưng lên!" Ta cầm cuốn binh thư khẽ gõ lên người Lý Châu.

Lý Châu lẩm bẩm chửi thầm, miễn cưỡng ngồi thẳng lưng: "Nàng cứ mang những quy tắc trong quân doanh ra để quản trẫm!"

"Nếu hoàng thượng không muốn bị ta quản, thì hãy học cách trở thành minh quân, như thế ta cũng có thể sớm trở lại quân doanh." Ta khẽ .

Bút trong tay Lý Châu chững lại, hắn ta, hỏi: "Nàng còn muốn trở lại quân doanh?"

Ta gật đầu, lật sang trang khác của cuốn binh thư, bỗng nghe thấy giọng của Lý Châu có phần nghẹn ngào.

"Chỉ hoàng hậu của trẫm thôi, không sao?"

"Không ." Ta đặt cuốn binh thư xuống, cầm lên một tấu chương hắn vừa phê duyệt, xem xét kỹ lưỡng. "Ngài biết tâm tư của ta không đặt ở nơi này."

Lý Châu cúi đầu: "Mẫu hậu có thể từ bỏ mọi thứ ở Bắc Cương, sao nàng lại không thể?"

"Hoàng thượng biết ta là người thế nào, sao lại hỏi câu đó?" Ta chỉ ra một chỗ không phù hợp trong tấu chương và đang định viết lại thì một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ che lên tấu chương.

"Tống  Anh, nàng biết rõ trẫm là người như thế nào, sao lại ép trẫm trở thành minh quân!" Đôi mắt Lý Châu đỏ ngầu, sức mạnh của hắn bất ngờ đến mức khiến ta không khỏi kinh ngạc, "Nàng muốn trẫm trở thành minh quân, trẫm nhất quyết không theo ý nàng!"

Nói xong, Lý Châu như điên cuồng, hất toàn bộ tấu chương trên bàn xuống đất.

Ta nghĩ, hình ảnh Lý Châu trên triều hôm nay chắc hẳn chỉ là ảo giác của ta, còn giờ đây, hắn lại là con người thường ngày.

"Hoàng thượng là vua một nước, vạn dân mến, cũng phải gánh vác trách nhiệm." Ta bình thản đáp, trong lòng không gợn chút sóng.

"Ai muốn vua!" Lý Châu nắm chặt lấy cổ tay ta, lực quá mạnh khiến cổ tay ta bắt đầu run rẩy không kiểm soát .

Hắn cúi xuống tay ta run rẩy dữ dội, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt đầy thắc mắc: "Sao tay nàng lại run đến ?"

Ta rút tay lại, kéo dài ống tay áo để che kín vết thương.

"Tống  Anh, trẫm ra lệnh cho nàng đưa tay ra."

Lý Châu đứng trong bóng tối mờ mịt, ta không rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ cảm nhận một lực mạnh kéo ta lại gần.

Lý Châu chằm chằm vào cổ tay đầy vết thương, những vết tích bị kền kền mổ xẻ, vẻ mặt hắn vô cùng chấn . Một lúc lâu sau, hắn nghẹn ngào hỏi: "Tống  Anh, ba năm ở Bắc Cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...