VĂN ÁN
Ta và quân địch đối đầu nhiều năm, trải qua cửu tử nhất sinh, khi khải hoàn trở về, lại thấy trong cung, mọi người đều vây quanh một nữ tử yểu điệu.
Nữ tử ấy có đôi mày và ánh mắt rất giống ta.
Còn phu quân của ta, thiên tử Đại Kiền - Lý Châu, trong lòng chỉ toàn là nàng ta. Vì nàng ta, hắn lệ, vì nàng ta, hắn loại trừ mọi khó khăn, nâng nàng lên vị trí cao quý.
Nhưng những điều đó, ta hoàn toàn không bận tâm.
Ta hiểu rõ hơn ai hết, thứ ta muốn không nằm trong hậu cung, mà ở chiến trường phương Bắc.
Nhưng chẳng bao lâu, Giang Diên lại c.h.ế.t trong tay Lý Châu.
Vậy mà Lý Châu có thể mỉm mà với ta: "Ngày hôm qua và hôm kia ta rất thích nàng ấy, hôm nay thì không thích nữa."
---
1
Khi Lý Châu còn là Thái tử, ta đã gả cho hắn.
Lúc hắn mới lên ngôi, nền tảng chưa vững, các quốc gia xung quanh đều Đại Kiền như hổ rình mồi. Ta xin lệnh dẫn binh, tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Nhưng khi ta trở về, hắn lại nắm tay một nữ tử và với ta: "A Diên, đây là hoàng hậu của trẫm, xem, uy phong lắm đấy."
Giang Diên thấy , hành lễ, trong mắt lại đầy khinh miệt.
"Không đúng!" Lý Châu có vẻ say, nheo mắt ta hồi lâu rồi , "Tống Anh là nữ tướng quân của Đại Kiền, không phải hoàng hậu của trẫm."
Ta vẫn còn khoác trên mình bộ giáp trận, lạnh lùng Lý Châu và nữ tử có vẻ ngoài giống ta đến tám phần kia.
Giang Diên che miệng : "Hôm qua bệ hạ uống với thiếp quá nhiều rồi, mong nương nương bỏ qua."
Sau đó, nàng ta uốn éo thân mình, đỡ lấy Lý Châu đang say xỉn, đưa hắn về cung của nàng ta.
Mẫu thân ta từng với ta rằng Giang Diên là một nữ tử đến từ chốn phong trần, và Lý Châu đã quen biết nàng ta hơn một năm trước.
Sau đó, bất chấp sự phản đối của triều đình, thậm chí dù nhiều lão thần ngăn cản, hắn vẫn cố chấp đưa Giang Diên về cung.
Giang Diên nhập cung liền phong Uyển tần, ba tháng sau, nhảy liền mấy cấp, phong Quý phi.
"Nếu không có ai nhắc tới con, e rằng bệ hạ đã phong Giang Diên hoàng hậu rồi."
Mẫu thân điều này, trong lòng ta không gợn lên chút sóng nào.
Lý Châu cần một thê tử dịu dàng, ngoan ngoãn, mà ta thì tuyệt đối không thể điều đó.
Chuyện hắn hậu cung chật kín người, ta đã dự liệu trước, ta vẫn cảm thấy buồn nôn.
Ngày hôm sau, khi tỉnh rượu, Lý Châu mang theo một hộp điểm tâm đến tìm ta.
"Tống Anh, mau xem trẫm mang gì cho nàng!"
Ta đặt quyển binh thư trong tay xuống, sang, đúng lúc Lý Châu định mở nắp hộp thì bên ngoài có tiếng của một nữ nhân vọng vào.
"Bệ hạ, Quý phi nương nương hôm nay đau bụng không chịu nổi."
"Bệ hạ, người mau đi xem nương nương đi, nương nương mồ hôi đầm đìa rồi."
Bàn tay đang cầm nắp hộp của Lý Châu hạ xuống, hắn ngước mắt ta, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tống Anh, nàng xem..." hắn giả vờ như khó xử.
"Nếu bệ hạ không có ý ở lại, thì đi thăm Quý phi đi." Ta cầm lại quyển binh thư trên bàn.
Lời ta chưa dứt, Lý Châu đã vội vã đứng dậy rời đi.
"Nương nương, mở ra chứ?" Tiểu Diêu hộp điểm tâm rồi hỏi ta.
Ta gật đầu, chỉ thấy khi hộp mở ra, bên trong là món bánh sen.
Ta không thích bánh sen, có lẽ Lý Châu nhớ nhầm.
Người thích bánh sen có lẽ là Giang Diên.
Hoặc cũng có thể, hôm nay hắn tỉnh dậy từ cung của Giang Diên, nhớ ra còn có ta, nên tiện tay mang thứ gì đó của nàng ta đến để qua loa đối phó cho ta.
Nhưng dù là trường hợp nào, ta cũng chẳng bận tâm.
Chỉ có Tiểu Diêu là bật dậy: "Bệ hạ thật quá đáng!"
Bạn thấy sao?