30
Đây là trả thù sao?
Du Diêu ghi thù nhiều như sao? Nhưng mà đúng là hồi nhỏ tôi đã hơi quá đáng.
Trong thời gian ngắn, tôi không biết phải mở miệng thế nào.
“Ngày trước xinh đẹp còn để tóc dài, em cứ tưởng là con chứ.”
Du Diêu hé đôi môi mỏng: “Em đúng là ngốc thật, tôi đâu có ngủ chung với con các em.”
Từ mẫu giáo đã trọng giáo dục giới tính, nên nam nữ chúng tôi đều ngủ riêng từng phòng.
“Bao lâu qua không hề với em, có phải muốn… Trêu em không?”
Tôi không có ý xấu gì cả.
Nhưng khóe môi vốn đang nhếch lên Du Diêu lại cứng lại.
Anh ấy thẳng lưng, giọng trở nên lạnh lùng.
"Em nghĩ tôi đang trêu em sao?"
Tôi mím chặt môi.
"Thì lúc lạnh lúc nóng với em còn gì."
Du Diêu hiểu ra, gật đầu châm biếm.
“Ồ… Vậy có nghĩa là em cảm thấy tôi đang trêu em.”
“Chắc vẫn còn để bụng chuyện hồi nhỏ bị em đánh.” Tôi cũng hơi tức giận.
Đã lâu như mà Du Diêu không cho tôi biết.
“Ồ, theo em thì tôi còn rất nhỏ nhen nhỉ?”
“Chẳng phải à.”
Giọng của chúng tôi đều không lớn, lại khiến cả căn phòng ngập mùi thuốc súng.
Sau khi để máy ghi âm xuống bàn, tôi đứng dậy.
Trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu.
“Em về trước đây.”
Tôi đi vừa nhanh vừa vội.
Du Diêu phía sau không gì, ánh mắt cụp thấp, ngón tay dài nhanh chóng xoay khối rubik.
31
Cánh cửa mở ra.
Sắc mặt Du Diêu có vẻ không vui.
Tôi bị cánh cửa đột ngột mở ra cho lùi lại một bước.
Sau khi thấy tôi, sắc mặt ấy có phần dịu lại.
Nhìn tôi không có ý định gì, Du Diêu lên tiếng trước.
“Không phải em muốn về ký túc xá sao? Để tôi tiễn em.”
Tôi cắn môi rồi buông ra.
Nói khẽ: “Bên ngoài mưa rồi.”
Du Diêu hơi nhướng mày, trong ánh mắt lóe lên sự tinh quái.
Bên ngoài trời quang đãng, rặng mây hồng lan đến chân trời.
Những người đi trên đường bước chậm rãi.
Hưởng thụ làn gió mát của đêm hè.
Dường như em không nghe thấy những giọt mưa trong lòng tôi, đang điên cuồng nhớ nhung em.
Du Diêu : “Ừ, vào trong đi, đừng để bị ướt.”
Tôi nghiêng người bước vào nhà.
Ở cửa, tôi thay đôi dép trước đó Du Diêu đưa cho mình.
Dép đi trong nhà màu hồng, bên trên còn có một thỏ dễ thương.
Tôi như đang hành trong chế độ tua chậm.
Tôi vừa cởi giày, vừa buồn phiền.
Giữa chừng vì không giữ thăng bằng mà tôi loạng choạng, phải nhờ có Du Diêu kịp thời ôm lấy eo tôi mới không ngã.
Tôi bực bội cắn môi: "Vừa rồi mình mới tức cái gì nhỉ."
Chết tiệt.
Tôi cúi đầu, định len lén bước vào nhà.
Nhưng tôi vừa mới nghiêng người đã bị cánh tay mạnh mẽ của ấy chặn đường.
Hai cánh tay Du Diêu lười biếng đặt bên hông tôi.
Làm sao mà đi .
Có thể bây giờ tôi cực kỳ cứng nhắc.
"Phụt."
Du Diêu không nhịn .
Mặt tôi càng đỏ hơn.
"Anh cái gì?" Giọng tôi ấm ức không chịu nổi.
"Ngẩng đầu lên ."
Tôi vò vạt áo rồi vẫn theo.
Anh ấy nhẹ nhàng đưa tay nắm cằm tôi.
"Không tức giận nữa à?"
Tôi ngại ngùng đáp: "Thực ra cũng chẳng sao, chắc hẳn hồi nhỏ bị em đánh vô cớ còn tủi thân hơn."
"Thật đấy, có lúc nằm mơ thấy còn tức lâu lắm."
Tôi muốn bỏ chạy.
Bảo sao hôm đó tôi sẽ chịu trách nhiệm với Du Diêu, ấy lại không dễ tính như bình thường.
"Anh ghim lâu thế à."
Thù dai không tốt đâu.
Khóe môi ấy khẽ nhếch lên.
"Đúng."
"Vậy em xin lỗi nhé?"
"Được."
Giọng ngắn gọn mà dứt khoát.
Tôi ngẩng đầu, về phía Du Diêu.
"Thế thì..."
Nhiệt độ mềm mại trên môi như châm ngòi những quả pháo nhỏ trong lòng.
Tim tôi đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.
Lâu sau tôi mới phản ứng lại.
Anh ấy, Du Diêu, đang hôn tôi.
32
Tôi sờ mũi, khóe miệng không ngừng cong lên.
Không khí vừa mập mờ lại quyến rũ.
Du Diêu ổn định lại hơi thở.
Anh ấy nắm chặt cánh tay tôi.
"Đi thôi, đưa em về ký túc xá." Giọng Du Diêu điềm tĩnh kiềm chề.
Hả?
Trong chốc lát tôi không phản ứng kịp.
Chỉ có thôi à?
Anh ấy khẽ một tiếng.
"Em đói bụng hả? Gần đây có quán nướng."
Ừm...
"Không đói."
Cho đến khi Du Diêu đưa tôi đến khu rừng nhỏ bên cạnh ký túc xá, tôi vẫn chưa phản ứng kịp.
Đây là có rồi thì không trân trọng nữa à?
Tôi đứng im chỉ trích ấy.
"Bạn học Du Diêu, có rồi thì không trân trọng nữa à? Đàn ông đều thế hả?"
"Không, thực ra chỉ có một mình như thôi."
Tôi khoanh tay .
Du Diêu không kiềm chế , từ tốn lên tiếng: "Bạn học Lâm Nhan Nhan, thực ra ngày đầu tiên nhau mà vừa rồi tôi đã không đứng đắn lắm rồi, còn ở lại không biết sẽ gì nữa."
Anh ấy nắm tay tôi, giọng thoải mái và trong trẻo: "Có phải em muốn thử thách giới hạn của người không đứng đắn không? Hả ?"
Chiếc nhẫn trên tay ấy hơi cấn.
"À đúng rồi, có phải đeo cái này sẽ thấy linh hồn của em không?"
"Đúng, cậu cho."
Bởi vì lần tôi đánh Du Diêu ấy cảm thấy linh hồn thoát xác rất nguy hiểm.
Nên đã dùng cái này để kiềm chế ấy.
Đây là điều sau này tôi mới biết.
Bây giờ trời đã tối hẳn.
Tôi dừng lại, Du Diêu tôi.
Tôi lại gần ấy, quanh.
Sau đó kéo cổ áo Du Diêu, nhón chân lên hôn nhanh lên đôi môi đỏ thắm của .
Anh ấy định ôm lấy eo tôi.
Làm sao tôi có thể để thành công .
Tôi nhảy nhót chạy đi.
Hoàn toàn không thấy ánh mắt cưng chiều của .
33
Vậy thì.
Mai gặp lại!
【Tâm sự của Du Diêu】
Thực ra không thể con người tôi không hư.
Trong giờ tiếng Anh, Lâm Nhan Nhan bỗng dưng bay đến trước mặt tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, cứ không nhịn muốn quan sát ấy sẽ gì tiếp theo.
Không ngờ Lâm Nhan Nhan lại gan dạ như , hôn thẳng lên môi tôi.
Tôi lập tức có ý định trêu chọc ấy.
Phản ứng của ấy thật đáng .
Hồi mẫu giáo, tôi vốn muốn tốt với Lâm Nhan Nhan.
Còn đặc biệt tìm cách dò hỏi sở thích của ấy thông qua thân.
Ai ngờ Lâm Nhan Nhan lại đánh tôi một trận.
Có lúc càng nghĩ càng tức.
Nên khi Lâm Nhan Nhan cầu chịu trách nhiệm với tôi.
Tôi quả quyết từ chối ấy.
Ôi, hối hận rồi.
Nhưng tôi không thể để bộ mặt cao quý của mình sụp đổ.
Nên chỉ còn cách dựa vào sức hút thôi.
Trong thời gian đương với Lâm Nhan Nhan, tôi cực kỳ vui vẻ.
Nhưng lúc nào ấy cũng muốn hôn tôi.
"Rốt cuộc em thích con người hay là cái mặt này của ?"
Cô ấy chớp mắt một cái: "Cục cưng ơi, em đã trả lời nhiều lần rồi, dĩ nhiên em thích con người chứ."
"Được rồi, bây giờ chúng ta chuyện đi, em đừng nhào vào đây."
"Ơ kìa kìa.”
Cô ấy ôm lấy cánh tay tôi lắc qua lắc lại.
Thật là hết cách mà.
(Hết)
Bạn thấy sao?