Tôi nghe rõ, hơi sững người.
“Thì ra hồi trẻ Tổng giám đốc Triệu cũng từng có người thương không thành à.”
Hình như lỡ chạm đến nỗi buồn của ta, ánh mắt ta tôi có chút u oán.
Cái miệng chết tiệt này…
Tôi chột dạ dời mắt đi, tiếp tục lời thoại đã chuẩn bị sẵn từ trước:
“Thấy về công ty chúng tôi, tôi lại càng thích hơn, nhất là qua mấy lần tăng ca việc riêng với , tôi cảm thấy đây là cơ hội ông trời ban cho. Anh tốt như , nếu tôi không tranh thủ thì tiếc quá.”
“Bảo bối, chúng ta ở bên nhau nhé, không cho phụ nữ khác! Không cho ra ngoài đi nữa, tôi muốn nhốt trong phòng, đến quần áo cũng không cho mặc!”
Mẹ kiếp, sao càng càng giống kiểu fan cuồng có bệnh trời…
Tôi gần như nghiến răng để ra, sợ mình không nhịn mà lên.
Như thể bị bệnh ấy.
Người bình thường nghe những lời này chắc hoặc là nghĩ đến báo cảnh sát, hoặc là tránh xa ngay lập tức.
Nhưng từ đầu đến cuối ta không ngắt lời, kỹ thì hình như vành tai còn hơi đỏ.
“Cô thực sự thích tôi sao?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Thích chết đi .”
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Ánh mắt ta thoáng chút do dự.
Tôi cố ý ra vẻ đau lòng:
“Vậy cả đời này tôi không lấy chồng nữa.”
Mặt ta cũng đỏ lên.
Trong lòng tôi mừng rỡ điên cuồng:
Anh ta đỏ mặt rồi!
Mình đúng là thiên tài!
Hớn hở chờ câu :
“Sau này không cần tăng ca nữa.”
Không ngờ ta lại nở nụ , ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Anh ta đứng dậy bước lại gần, cúi đầu bó hoa trong tay tôi:
“Tặng tôi à?”
Tôi suýt chút nữa bị mê hoặc đến mất kiểm soát, khẽ mím môi, gật đầu lia lịa.
Nói chính xác hơn, đây là hoa tạ lỗi mới đúng.
“Ừ, tôi nhận.”
Nhận lời xin lỗi?
Nhưng tôi còn chưa xin lỗi mà…
Trong lòng tôi bắt đầu có chút bất an.
Chẳng lẽ…
Triệu Cẩm Yến kẹp bức thư , khóe môi khẽ cong:
“Tôi nhận lời tỏ của .”
“Tôi thích thẳng thắn dứt khoát, nên…”
“Có thể đi đăng ký kết hôn luôn không?”
“Con có để ý không? Thôi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Lễ cưới chọn kiểu phương Tây hay phương Đông?”
“Nhẫn kim cương muốn bao nhiêu carat?”
Tôi mặt mày như trời sập:
“Anh nghiêm túc à?”
Anh ta nhạt đi vài phần:
“Còn không nghiêm túc sao?”
Tôi… tôi có nghiêm túc không đây?
8
Tôi len lén đi tìm trợ lý đặc biệt Lý.
Nghe ấy theo Tổng giám đốc Triệu Cẩm Yến từ tổng công ty về.
“Trợ lý Lý, Tổng giám đốc Triệu… ấy có thái độ thế nào với chuyện cảm?”
Trợ lý Lý nghĩ ngợi một chút rồi :
“Tổng giám đốc Triệu từng bị phụ nữ lừa dối, trầm cảm mấy năm liền, nên tôi nghĩ ấy sợ nhất là bị lừa lần nữa. Nếu lại bị tổn thương, e rằng ấy có thể ra chuyện gì đó mất kiểm soát.”
Tôi lập tức không dám nữa.
Chợt nhận ra mình đã chọc vào người không nên chọc.
Thì ra Triệu Cẩm Yến đồng ý với lời tỏ hoang đường của tôi là vì từng bị tổn thương tâm lý, giờ không muốn tổn thương tôi, cũng coi như đang chữa lành cho chính mình.
Thật thảm.
Thật tội nghiệp.
9
Tôi kể lại mọi chuyện cho Kỷ Vạn nghe.
Cô ấy vỗ tay xuýt xoa:
“Wow, đúng là kiểu người si .”
Nếu có thể quay ngược thời gian về hôm trước, tôi thề chết cũng không dám mấy chuyện đó.
“Hay là tôi chán rồi, đòi chia tay?”
Đó là cách duy nhất tôi nghĩ ra .
Tan hôm nay, tôi rõ ràng thấy Triệu Cẩm Yến đã đổi ghi tên tôi trong danh bạ thành “Vị hôn thê”.
Anh ta tiến nhanh quá rồi.
Kỷ Vạn lắc đầu, cảm thấy không ổn:
“Cậu là thầm thích từ hồi cấp ba, chưa tới một ngày đã đòi chia tay, ta đâu có ngốc, OK?”
Cô ấy ngoắc tôi lại gần, thì thầm:
“Chín mươi phần trăm đàn ông đều sẽ hết hứng thú trước phụ nữ. Cậu cứ dính lấy ta, bám riết không buông, đừng để ta có không gian riêng. Trừ phi là trường hợp đặc biệt, nếu không chắc chắn ta sẽ chịu không nổi mà đòi chia tay trước.”
Nói là !
Mười hai giờ đêm, tôi canh đúng giờ gọi điện cho Triệu Cẩm Yến.
Trợ lý Lý từng ấy là người rất đúng giờ, giờ này chắc chắn đang ngủ say.
Chuông reo năm giây, đầu dây bên kia không gì, chỉ có tiếng thở nhẹ.
Tôi bắt đầu muốn rút lui:
“Anh ngủ rồi à?”
“Chưa, có chuyện gì sao?”
Tính ta thật tốt, đến giờ này mà còn không nổi giận.
“Không có gì, chỉ là lâu không gặp, nhớ quá, không nhịn nên gọi nghe giọng một chút.”
Tôi vừa bấm chặt lòng bàn tay vừa khó khăn ra câu này.
Anh ta im lặng một lúc.
Đúng lúc tôi định thôi , thì trong điện thoại vang lên tiếng khẽ lười biếng:
“Tần Cảnh Như, em thích tôi đến à?”
Tôi tranh thủ tấn công tiếp:
“Dĩ nhiên rồi, nếu có thể thì em mong ở bên hai mươi tư tiếng một ngày luôn ấy.”
“Tại sao không nhớ tôi?”
“Sao không bắt máy ngay? Có phải đang ở cùng người phụ nữ khác không?”
“Có phải nếu tôi không tìm thì cũng sẽ không chủ tìm tôi?”
“Mới có một ngày đã chán rồi, quả nhiên không em!”
Câu tiếp theo vốn dĩ tôi định thuận miệng chia tay.
Nhưng bên kia lại có tiếng mở chăn.
“Vậy chúng ta dọn về sống chung đi.”
Cái gì thế này!
Lại không theo kịch bản nữa!
Tôi hoảng hốt cúp máy ngay lập tức.
10
Hôm sau đi , trên bàn việc của tôi đã có sẵn một phần bữa sáng nóng hổi.
Trên đó còn dán một tờ giấy:
“Anh , hy vọng em thích.”
Nét chữ Triệu Cẩm Yến.
Đồng nghiệp bên cạnh tò mò thò đầu sang xem, tôi hoảng loạn vò nát tờ giấy rồi nuốt luôn vào bụng.
“Cảnh Như, cậu đói tới mức này luôn hả! Không sợ chết à!”
Tôi tức giận :
“Cậu biết gì chứ, tại mình quá trai mình thôi, không cho ai thấy dấu vết của ấy, ăn vào bụng mới yên tâm.”
Thật ra là sợ ấy phát hiện ra là do Triệu Cẩm Yến đưa.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại quen thuộc vang lên.
Tôi nghe như đang vụng trộm:
“Tổng giám đốc Triệu?”
“Lên văn phòng.”
Giọng lạnh như băng.
Tôi bướng bỉnh không đi.
Anh ta gọi tên tôi qua điện thoại:
“Em không cần mạng nữa à? Hay mới ba tuổi, mà đi ăn tờ giấy?”
“Anh không hiểu sở thích của mấy người bệnh kiều như bọn em đâu.”
Anh ta sững người:
“Gì cơ?”
Đây là tôi đã tra trước tối qua.
Ngoài đời ít ai chịu nổi kiểu bệnh kiều này, chắc Triệu Cẩm Yến cũng không ngoại lệ.
Tôi hung hăng uy hiếp ta:
“Tôi sẽ rình mò mỗi ngày, hừ hừ, mà dám tránh tôi, tôi đó!”
Mấy câu khó như .
Thế mà ta lại đầy quyến rũ:
“Được thôi.”
Phạm luật! Đang dùng mỹ nhân kế đây mà!
Tôi cố gắng diễn tiếp, thử dùng “bạo lực nóng” để Triệu Cẩm Yến chán ghét tôi.
Nghe ta đang họp quan trọng.
Tôi cố ý gọi điện rối, ngoài mặt không lộ, trong lòng thì điên cuồng:
Anh mà dám cúp máy, tôi sẽ đòi chia tay luôn!
Kết quả chưa kịp vui ba giây, ta đã bắt máy.
“Ngoan nào, đang họp.”
Sau đó chuyển cho tôi 50 nghìn tệ, ghi là “Tặng tự nguyện”.
Cúp máy xong, tôi che mặt trộm.
Chết tiệt.
Thật sự không muốn thừa nhận.
Tôi đúng là rất mê ta mất rồi.
11
Tan , tôi vừa chờ thang máy vừa nhắn báo cáo cho Kỷ Vạn:
“Cách này không hiệu quả.”
Có người chặn đường tôi.
“Tần Cảnh Như, giờ đừng hòng gạt tôi nữa, hôm đó tôi thấy hết rồi, từ chối tên họ Thẩm đó, lý do là không thích, rõ ràng vẫn độc thân!”
Trước mặt là tên đội kính dày cộp từng đeo bám tôi dai dẳng.
Tôi không thích hắn nên đã bịa là đang thủ tục ly hôn, tranh quyền nuôi con .
Nhấn mạnh chồng tôi có chứng bạo lực, hay đánh người.
Hắn mới miễn cưỡng từ bỏ.
Sau này tôi thấy cái cớ này hay quá, còn có thể tránh mấy chuyện quấy rối trong công ty nên cứ giữ luôn cái “thiết lập nhân vật” đó.
Bạn thấy sao?