16
Sau khi xem xong hot search của mình, chúng tôi ngồi trong phòng khách nhau.
Hai kẻ ngốc, bỗng dưng điên cuồng.
Có lẽ đó chính là ý nghĩa của , hai người cùng nhau ngốc nghếch, cùng nhau lớn.
Cười đủ rồi, tôi đột nhiên ngồi lên đùi Thương Tư Nghiễn, không kìm muốn hôn .
Khoảng cách từ từ rút ngắn, sắc mặt ấy bỗng nhiên có chút kỳ lạ.
Thương Tư Nghiễn nhẹ nhàng đẩy mặt tôi ra rồi vác tôi lên lưng, lao một phát vào nhà vệ sinh.
Anh bế tôi lên bồn rửa mặt để đánh răng.
Tôi nhổ nước ra.
"Giờ có thể hôn rồi chứ?"
Thương Tư Nghiễn không đồng ý.
Chỉ khẽ gật đầu, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Tôi ôm lấy cổ , hôn nhẹ “chụt" một cái.
Tôi vừa định nhảy xuống bồn rửa mặt rút lui ra ngoài, thì một bàn tay lớn đặt lên eo tôi, giữ tôi lại trong vòng tay.
Ngón tay dài của Thương Tư Nghiễn luồn vào mái tóc dài của tôi, mạnh mẽ không kém phần dịu dàng cướp đi hơi thở của tôi từng chút một.
Cũng cướp luôn cả lý trí của tôi.
Sau một nụ hôn, nâng mặt tôi lên, nghiêm túc : “Anh em."
Vừa dứt lời, lại hôn nhẹ lên môi tôi.
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp: “Em cũng ."
17
Sau khi chương trình hẹn hò hot lên, tôi bỗng nhận rất nhiều tài nguyên.
Phim mới bắt đầu quay, tôi vào đoàn quay phim, bị paparazzi chụp một bức ảnh, phóng to chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi.
Có người trên Weibo nghi ngờ tôi khoe của.
Chiếc nhẫn trên tay tôi là chiếc nhẫn kim cương xanh đấu giá với giá cao nhất gần đây.
Tôi tự mình phản hồi để đính chính tin đồn.
"Vớ vẩn! Đây rõ ràng là chiếc nhẫn thủy tinh 99 tệ trai tôi thức khuya để săn sale tặng tôi."
Sau đó tôi lại phàn nàn với Thương Tư Nghiễn.
"Cục cưng, họ chỉ ghen tị vì em có một người trai biết cách sống, mua cho em một chiếc nhẫn vừa đẹp vừa rẻ như thôi."
Ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn, rồi lại tôi với ánh mắt đầy thương.
Anh định gì đó cuối cùng vẫn nuốt lại.
Cư dân mạng dường như hoàn toàn không tin vào lời đính chính của tôi, lại đào ra cho tôi một đống trang sức đắt đỏ.
Thật trùng hợp, tất cả đều là quà của Thương Tư Nghiễn.
Anh ấy thực sự rất thích tặng quà cho tôi, kỷ niệm ngày hẹn hò đầu tiên phải tặng, ngày kỷ niệm nụ hôn đầu tiên cũng phải tặng, thậm chí cả lần đầu tiên xem phim cũng phải tặng.
Tôi ngây người vào một viên ngọc bích mà cư dân mạng vừa tìm ra trên màn hình, là báu vật gia truyền của một gia đình giàu có hàng đầu.
Cư dân mạng âm thầm đoán Thương Tư Nghiễn chính là thái tử gia rất khiêm tốn của giới thượng lưu Quảng Đông.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhân lúc Thương Tư Nghiễn đi vệ sinh, tôi lập tức lấy điện thoại của ấy.
Điện thoại của ấy chưa bao giờ giấu tôi, mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi.
Sau đó, tôi phát hiện một loạt hóa đơn lớn.
Còn có một dãy số trong tài khoản ví điện tử của ấy.
Tôi ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt hoảng loạn của Thương Tư Nghiễn.
"Vợ ơi, em nghe giải thích!"
Tôi không thể chấp nhận việc ấy lừa dối mình, nên đề nghị tạm thời tách ra vài ngày để bình tĩnh lại.
Vừa lúc gần đây có một bộ phim mới sắp quay, tôi quyết định vào khách sạn của đoàn phim sớm.
18
Tối hôm sau, tôi đang học thuộc lời thoại thì bị một cuộc gọi từ thân gián đoạn:
“Cậu nhanh xem livestream, quản chồng cậu đi, cái bộ dạng của ta kìa!"
Tôi không hiểu chuyện gì, mở ứng dụng livestream lên.
Vừa vào, tôi đã thấy Thương Tư Nghiễn khóc lóc trong phòng livestream như Thành Cry.
Anh ấy khóc lóc kể lể tại sao vợ lại không quan tâm đến mình vì mình có tiền.
Cư dân mạng thì đồng loạt nổi giận.
[Tôi muốn tè vào bể của hai người!]
[Nước tiểu tôi vàng, để tôi lên trước!]
[Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhé, trừ cặp đôi chó giàu có giả nghèo hai người ra!]
[Trùm Quảng Đông ơi, chuyển cho tôi 50 xem thực lực nào.]
Khi lướt đến phòng livestream của Thương Tư Nghiễn, tôi cảm thấy choáng váng.
Gã này chạy đến đây để tôi mất mặt sao?
Tôi nhanh chóng kéo Thương Tư Nghiễn ra khỏi danh sách đen.
"Bây giờ đang gì?"
Đối phương lập tức trả lời: “Đang nghĩ về em."
Tôi chỉ trả lời bằng sáu dấu chấm.
Tôi muốn kéo ấy vào danh sách đen lại, có vẻ như ấy đã đoán trước ý định của tôi.
[Chuyển khoản 99999.99]
Tay tôi nhanh hơn cả não, lập tức nhận tiền.
Hừ, cái tay hư này. Rõ ràng tôi là chủ nhà họ An, thiếu gì chút tiền này?
Người bên kia lại gửi một bao lì xì lớn.
Tôi lại nhanh chóng nhấn vào.
Nhấn xong tôi mới nhận ra, bìa bao lì xì viết là [Nhận bao lì xì này có nghĩa là em đồng ý đi ăn với ].
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, bèn trả lại đúng số tiền trong bao lì xì.
Không ngờ tên "trà xanh" Thương Tư Nghiễn này, lập tức tố cáo tôi trong livestream là tôi đã bỏ rơi ấy.
Tôi lập tức xông ra ngoài, chạy sang đối diện.
Mật khẩu cũng không thay đổi, tôi dễ dàng mở cửa vào trong.
Tôi thẳng tiến đến phòng việc của ấy.
Quả nhiên ấy đang live stream.
"Thương Tư Nghiễn, em đói rồi, muốn đi ăn."
Tôi liếc những cư dân mạng đang xem livestream vui vẻ, ho khan một cái, chỉ muốn ấy ngừng mất mặt.
Thương Tư Nghiễn "vù" một cái đứng dậy.
[Cô ấy ấy đói, mau đi cho ấy ăn no đi!]
[Ây dà ây dà, ăn no kiểu nào cơ?]
[Gì cơ, hai người định nấu ăn à?]
[Cái gì!? Hai người định livestream nấu ăn cho chúng tôi?!]
[Có gan thì đừng tắt livestream nhé, đừng tắt nhé! ]
[Trời ơi, tôi muốn trốn gần giường hai người để xem livestream!]
[Tôi muốn trốn trong tủ, đừng tranh với tôi!]
[Vậy tôi treo trên đèn nhé.]
[Người ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, đã chạy lại rồi hả!? Có thể kiềm chế một chút không?]
"Ngoắc ngón tay mà tôi lại chạy lại thì sao, vợ tôi thích dáng vẻ hèn hèn như của tôi đấy."
Vừa dứt lời, Thương Tư Nghiễn "phụt" một cái tắt phòng livestream.
Anh hưng phấn cầm chìa khóa xe, muốn đưa tôi đi ăn.
19
Xe chạy hơn một tiếng, 30-40km, xung quanh ngày càng hẻo lánh.
Đây là vùng núi sâu xa nào ?!
Tôi lạnh cả người.
Tôi lén liếc sườn mặt của Thương Tư Nghiễn.
Chỉ vì tôi chia tay với ấy mà ấy định bán tôi sao?
"Thương, Thương Tư Nghiễn, em sai rồi, đừng như ."
"Thương Tư Nghiễn, em sai rồi, chúng ta quay lại không, đừng bán em! Xin đấy!"
Tôi sợ đến nỗi giọng cũng run rẩy.
Thương Tư Nghiễn chớp mắt, tôi với vẻ ngơ ngác.
"Em đang gì bé ?"
"Anh biết em rồi, không nên giấu giếm thân phận của mình. Trước đây ở tập cuối chương trình, đã nghĩ phải thành thật. Nhưng em em thích người chân thành, sợ nếu thú thật thì em sẽ không chấp nhận lời tỏ của , xin lỗi em."
"Đừng bỏ không."
Có lẽ do yếu tố tâm lý, bây giờ tôi nghe nấy ói gì cũng thấy hơi bệnh hoạn.
"Đến nơi rồi, ngoan, chúng ta xuống xe nhé."
"Nhà hàng này ngon lắm, trước đây một người giới thiệu..."
"Khoan đã, vừa rồi không phải vì mà em..."
"Im miệng!"
Nhìn thấy một nhà hàng lớn trước mặt, tôi ngượng ngùng muốn tìm chỗ chui xuống đất.
Tôi bóp chặt môi ấy, tắt mic bằng tay.
Cho đến khi tôi say sưa thưởng thức món canh gà hầm ngon tuyệt, tên đàn ông thối Thương Tư Nghiễn đó vẫn còn .
(Hoàn)
Bạn thấy sao?