Tôi Và Thái Tử [...] – Chương 6

Thương Tư Nghiễn ho nhẹ một tiếng, kéo lại suy nghĩ của tôi. 

 

Tôi ngại ngùng hê hê, khó khăn rời ánh mắt khỏi gương mặt ấy. 

 

Ánh mắt tôi đột nhiên dừng lại, mặt lộ vẻ kỳ lạ. 

 

"Ủa không đúng, sao tôi nhớ giày của là phiên bản giới hạn mới nhất của thương hiệu lớn ?" 

 

"Còn nữa... Hình như áo này của là một mẫu trong tuần lễ thời trang Paris lần trước nhỉ." 

 

Sau một thời gian gần đây, thân của tôi không bắt tôi học bù thông đêm, truyền đạt kiến thức về các thương hiệu lớn. 

 

Tôi cũng coi như đã hơi thành tựu. 

 

Thương Tư Nghiễn không đổi sắc mặt, chỉ vào giày của mình: “Giày made in Phú Điền.”

 

Rồi ấy lại kéo kéo áo mình: “Áo này, tôi mua ở trên Pinduoduo, 39.9 tệ ba cái. Cô có cần link không?”

 

“Vãi, người em đỉnh thế! Giống hệt với hình ảnh trên trang web thân cho tôi xem!”

 

Đường nét thật sự giống hệt đôi giày mà mẹ mua cho tôi. 

 

Tôi ngồi xổm bên chân Thương Tư Nghiễn, ngắm đôi giày mới với vẻ kinh ngạc.

 

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, giơ ngón cái với ấy.

 

Nét mặt hơi lo lắng của Thương Tư Nghiễn chỉ thoáng qua, rồi ấy mỉm điềm tĩnh với tôi.

 

14

 

“Sao hả, không phát hiện ra chút sơ hở nào đúng không. Hôm nào tôi cũng tặng một đôi nhé.”

 

“Ôi không cần đâu, tốn kém lắm.”

 

Đôi giày mẹ tặng tôi vẫn chưa đi nữa, không cần ấy tặng.

 

“Không đắt đâu, 180 tệ tôi vẫn trả .”

 

“Tháng trước tôi chạy vai phụ một ngày kiếm hơn 500 tệ đấy!”

 

Trong lời , tôi cảm nhận sự tích cực và nhiệt của Thương Tư Nghiễn đối với cuộc sống.

 

Nghe , tôi cảm thấy sống mũi cay cay, không khỏi nhớ lại những năm tháng chạy việc phụ và ăn cơm hộp của mình, trong lòng chợt thấy đồng cảm.

 

Tôi dự định sau khi kết thúc công việc sẽ đãi ấy ăn món cơm chân giò Long Giang thích, đồng thời mua cho ấy một cốc cà phê Luckin.

 

Chúc cho ấy sau này gặp nhiều may mắn, trở thành một người nổi tiếng!

 

“À mà, An Tầm, các thường thích kiểu đàn ông như thế nào nhỉ?”

 

“Người khác tôi không biết, tôi thích chân thành.”

 

Nghe câu trả lời này, nét mặt của Thương Tư Nghiễn bất chợt đông cứng lại một chút, gượng gật đầu.

 

Với câu hỏi đột ngột và vẻ ngoài chỉnh chu của ấy, tôi không khỏi suy nghĩ nhiều. Tôi do dự mở miệng: “Hôm nay như khổng tước xòe đuôi , có phải muốn dùng sắc đẹp quyến rũ trái tim nữ khách mời nào đấy không?”

 

“Đúng , định tạo cảm giác tồn tại thật mạnh trước mặt ấy lần cuối cùng.”

 

Thương Tư Nghiễn thẳng thắn thừa nhận, khiến tôi không biết gì.

 

Tôi cố gắng kiềm nén cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

 

Tôi giả bộ không quan tâm một cái: “Tốt rồi, chúc thành công nhé.”

 

Hoạt cuối cùng rất đơn giản, tất cả khách mời cùng nhớ lại tất cả những khoảnh khắc lãng mạn từ khi ghi hình chương trình, rồi chọn ra người cuối cùng thích nhất.

 

Mỗi người sẽ viết tên người mình thích lên giấy.

 

Cuối cùng, MC sẽ lần lượt mở giấy và công bố kết quả.

 

Hai trái tim đồng điệu kết đôi thành công, tính là nắm tay thành công.

 

Dù nghi ngờ Thương Tư Nghiễn có thể đã có người trong lòng, tôi vẫn muốn dũng cảm một lần, không do dự viết tên ấy.

 

Cho dù sau này chương trình kết thúc, hai người không thể thành bè nữa, có thể ấy sẽ không chia sẻ link cho tôi nữa để tránh hiểu lầm.

 

Tôi vẫn muốn trả giá cho những lần rung của mình.

 

Trong khâu mở hộp, người dẫn chương trình từ từ đọc giấy của Thương Tư Nghiễn: “Nữ khách mời mà Thương Tư Nghiễn thích là...”

 

“An Tầm!”

 

Khoảnh khắc đó, tiếng tim đập như trống lấn át tất cả tiếng ồn ào.

 

Tôi ngơ ngẩn quay lại, chớp mắt muốn rõ đối phương, không ngờ lại vô rơi nước mắt.

 

Trong tầm mờ ảo cùng với tiếng vỗ tay khi người dẫn chương trình công bố nắm tay thành công.

 

Thương Tư Nghiễn ôm chặt tôi vào lòng bằng một tay.

 

Trái tim tôi đập nhanh vì căng thẳng, dần dần lắng lại, rồi lại tăng tốc.

 

Tai Thương Tư Nghiễn đỏ lên, cúi xuống trao cho tôi một nụ hôn vụng về quyến rũ: “An Tầm, thích em, thích từ lâu rồi.”

 

Nói xong, lại hôn một cái vào khóe môi tôi, thấp giọng nghiêm túc lặp lại: “Chúng ta nhau nhé.”

 

Tôi rưng rưng gật đầu.

 

15

 

Mọi người đều từ xa xỉ đến cần kiệm thì khó, đối với tôi, từ cần kiệm chuyển sang xa xỉ cũng khó khăn không kém!

 

Hai chúng tôi đều là những diễn viên mờ nhạt vào ngành nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ sẽ lên hot search theo cách này.

 

#An Tầm và Thương Tư Nghiễn bị bắt giữa đêm#

 

Hóa ra khi con người rơi vào huống cực kỳ sa mạc lời, thật sự sẽ buồn một cách khó hiểu.

 

Nhìn vào từ khóa hot search này, tôi thật sự không biết gì.

 

Ai đặt cái tiêu đề này đấy!

 

Tôi thích ăn sầu riêng.

 

Thương Tư Nghiễn không thể ngửi mùi đó, lần nào ấy cũng nhét đầy giấy vệ sinh vào mũi, mua sầu riêng cho tôi.

 

Sau khi ở bên nhau, lần đầu tôi rụng dâu, vì trước đó quên uống thuốc giảm đau, tôi đau đến chết đi sống lại, sắc mặt trắng bệch.

 

Anh ấy hoảng hốt bế tôi chạy vào bệnh viện.

 

Tôi  phải dựa vào chút ý chí cuối cùng, bám chặt vào khung cửa. 

 

"Không, không cần, chỉ cần để em nằm trên giường, đợi thuốc có tác dụng là ." 

 

Từ nhỏ, mùa đông đã tôi không mặc đủ ấm, chỉ có thể run rẩy để vượt qua từng mùa đông lạnh giá. 

 

Thời gian trôi qua, tôi bị thể hàn, không đủ khí huyết, đến khi dậy thì thì đến tháng đau đớn đến mức sống dở chết dở. 

 

Tôi đã đi khám vài lần và cũng uống thuốc, vẫn cần thời gian để hồi phục. 

 

Sau đó, không biết Thương Tư Nghiễn nghe ai ăn nhiều sầu riêng sẽ giúp cải thiện đau bụng kinh, ấy dùng hết tiền đóng vai phụ kiếm để mua sầu riêng cho tôi ăn. 

 

Sau khi ăn mười mấy ngày liên tục, tôi phát ngấy lên

 

Tôi cảnh cáo Thương Tư Nghiễn không mua sầu riêng nữa, đã cai sầu riêng một tháng. 

 

Tối hôm đó, tôi đột nhiên lại thèm. 

 

Thế là chúng tôi ăn ý cùng nhau ra ngoài mua sầu riêng. 

 

Chúng tôi mãi không bắt xe, nên nghĩ đến việc đi xe điện công cộng. 

 

Thương Tư Nghiễn không biết đi xe điện, tôi đành phải chở ấy. 

 

Kết quả thật trùng hợp, chúng tôi bị cảnh sát giao thông bắt gặp. 

(Bên TQ xe điện công cộng và một số loại xe điện nhỏ chỉ đi 1 người 1 xe thui)

 

Một cư dân mạng thấy chúng tôi ở ngã tư, chỉ tay vào chúng tôi mà lớn. 

 

Người đó đang định chụp ảnh chúng tôi để đăng lên Weibo thì bị cảnh sát giao thông ý đến.

 

"Này, đừng chụp nữa... Đừng nữa, chính là cậu đó!" 

 

"Không đội mũ bảo hiểm, còn đứng đó , lại đây nộp !" 

 

Cuối cùng gười dùng mạng thất đức đó cũng không còn nữa. 

 

Sự việc này cho chúng ta thấy rằng, đừng bao giờ ôm tâm lý may mắn trong bất cứ việc gì!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...