Thế khi bước vào đồn cảnh sát, sững người khi thấy tôi ngồi đó. Tôi trình ra hóa đơn mua chiếc túi Brikin và giấy chứng nhận rằng tôi đã cho Mạnh Điềm Điềm mượn nó. Rõ ràng hai điểm:
Thứ nhất, chiếc túi đó là của tôi. Thứ hai, tôi chỉ cho Mạnh Điềm Điềm mượn.
Mạnh Điềm Điềm cũng đưa ra bằng chứng từ camera giám sát trong căn hộ, toàn bộ quá trình Chu Triều lấy chiếc túi đã ghi lại. Đứng trước loạt chứng cứ rõ ràng, Chu Triều dần nhận ra mọi chuyện, ta chằm chằm vào chúng tôi, gương mặt trắng bệch vì sốc.
Chu Triều tức tối lao về phía Mạnh Điềm Điềm, giơ tay định tát ấy, cảnh sát đã nhanh chóng can thiệp khống chế ta, Chu Triều trừng trừng tôi, ánh mắt đỏ ngầu, quát lên: “Đường Thanh! Tất cả là bày ra đúng không? Giờ tôi mới hiểu lòng dạ đàn bà thâm độc đến mức nào!”
Chu Triều không ngừng chửi rủa trong sự phẫn nộ, Mạnh Điềm Điềm định đứng lên đáp trả tôi nhẹ nhàng kéo ấy ngồi xuống, giữ ấy bình tĩnh.
Tôi bình tĩnh đáp lời ta: “Chiếc túi Brikin trị giá ba trăm hai mươi nghìn, tôi mong bồi thường đầy đủ. Nếu trong vòng một tuần không trả, tôi sẽ tiến hành khởi kiện.”
Dù tức giận Chu Triều không muốn phiền phức pháp lý, ta đành vay mượn khắp nơi, cuối cùng cũng trả lại số tiền cho tôi.
Tuy nhiên cơn giận của Chu Triều chưa bao giờ nguôi ngoai. Đến cuối tháng, ta đăng một bài viết dài trên Weibo, công khai chỉ trích Mạnh Điềm Điềm.
Trong bài, Chu Triều vạch trần mọi chi tiết về Mạnh Điềm Điềm, gọi ấy là kẻ ham hư vinh, ta bóc mẽ quá khứ khiêm tốn của ấy, rằng ấy chỉ là một nhà quê từ thành phố nhỏ bé lại luôn giả vờ là tiểu thư giàu có để lừa dối cảm của ta.
9
Chu Triều, với danh tiếng của một người mẫu từng có chút tiếng tăm đã tích lũy lượng người hâm mộ đáng kể, tài khoản Weibo của ta hoạt thường xuyên, với mỗi bài đăng đều nhắm đúng vào những chủ đề đang nóng, thu hút hàng chục nghìn lượt chia sẻ. Trợ lý đưa điện thoại cho tôi xem bài đăng Weibo của Chu Triều. Tôi dựa vào ghế sofa, vẫn còn lớp trang điểm từ buổi chụp hình, bình thản đọc qua.
"Con cá giãy chết trước khi lên thớt cơ à?!" tôi mỉm , không mấy bận tâm: "Đăng vào lúc này thì đúng là quảng cáo miễn phí cho chúng ta rồi." Tôi lười biếng nhận xét, ngả người ra ghế, trợ lý thấy thế thì thích thú, chuẩn bị theo dõi màn kịch lớn tiếp theo.
"Tôi đã bình luận rồi." Mạnh Điềm Diềm thông báo cho tôi: "Bảo mọi người đừng tin vào tin đồn, sự thật sẽ sớm phơi bày."
Khi đạo diễn bước vào với kịch bản, tôi đã sẵn sàng cho chương trình tạp kỹ. Lần này tôi là khách mời cùng với nhiều ngôi sao lớn, những người vẫn thường mặc những bộ trang phục do tôi thiết kế cho các sự kiện lớn. Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Có thể thêm một khách mời không?”
Đạo diễn hơi ngạc nhiên: “Ai chị?”
Tôi mỉm , giơ điện thoại lên, cho ấy xem bài Weibo đang bão của Chu Triều: “Người trong câu chuyện này này.”
Đạo diễn lập tức nhận ra câu chuyện, ấy không giấu vẻ hứng thú hóng chuyện trên gương mặt.
“Người mẫu đầu tiên tôi chọn khi còn là nhà thiết kế, và giờ là chồng cũ.” Tôi nhún vai ra vẻ thản nhiên: “Anh nghĩ sao? Chuyện đời tư này có hấp dẫn hơn những chủ đề các chuẩn bị không?”
Cuối cùng tôi với Mạnh Điềm Điềm cùng xuất hiện trên chương trình. Chúng tôi ngồi bên nồi lẩu, vừa ăn vừa chuyện, tôi kể về hành trình gian khó để bước vào ngành thiết kế, từ mối với Chu Triều đến khi phát hiện ta ngoại .
Bạn thấy sao?