Tôi Và Cô Gái [...] – Chương 6

Tôi dần hiểu thêm về Mạnh Điềm Điềm, ấy lớn lên ở một thành phố nhỏ phía Nam, cha ấy nghiện cờ bạc, bỏ rơi gia đình nên mẹ ấy một mình nuôi nấng ấy, nghề buôn bán nhỏ để duy trì cuộc sống. Mạnh Điềm Điềm từ nhỏ đã thích thiết kế thời trang, sưu tầm vô số tạp chí. Trong đó, ấy thấy các tác phẩm của tôi cùng những bài phỏng vấn về con đường tôi từ một nhỏ bé trở thành nhà thiết kế nổi tiếng. Câu chuyện của tôi đã truyền cảm hứng cho ấy.

Nhưng học nghệ thuật tốn kém, ấy không muốn mẹ mình thêm gánh nặng nên chọn học kế toán, việc tại công ty chúng tôi để kiếm sống, còn giấc mơ vẫn để trong lòng, Chu Triều là mối đầu của ấy khi đến thành phố này, dưới sự săn đón ngọt ngào của ta, trẻ nhanh chóng bị cuốn vào lưới .

Trong lần trò chuyện đầu tiên, Mạnh Điềm Điềm từng khóc, hỏi tôi: “Chị Thanh ơi, em có ngu quá không?”

“Không đâu.” Tôi vỗ vai ấy: “Ai trong đời mà không mắc sai lầm, em đã rất tốt rồi.”

Hơn mười hai giờ đêm, Chu Triều gọi cho Mạnh Điềm Điềm, ấy ra hiệu với tôi rồi cầm túi rời đi. Tôi ngồi lại, tự rót cho mình ly whisky, lặng lẽ nhấp một ngụm.

Sau đó tôi mở laptop, bắt đầu viết email bằng tiếng Anh, Mạnh Điềm Điềm đã giúp tôi quá nhiều mà không đòi hỏi gì, tôi nhất định phải điều gì đó cho ấy.

Ngoài ra kế hoạch của chúng tôi vẫn đang tiến triển thuận lợi, Mạnh Điềm Điềm khóc lóc kể khổ với Chu Triều, rằng thẻ tín dụng của ấy đã bị khóa vì xích mích với bố nên ấy không thể giúp ta trả tiền vay nữa.

Chu Triều ký đơn ly hôn với tôi quá dễ dàng phần lớn là vì Mạnh Điềm Điềm từng nhận hết mọi gánh nặng tài chính, ta tưởng rằng ấy sẽ luôn là một nguồn tiền hào phóng, thế mà giờ cái “máy rút tiền” này hỏng, còn ngân hàng thì đòi nợ sát nút, Chu Triều chắc chắn đang lo sốt vó, nếu không trả nợ kịp, căn nhà sẽ bị thu hồi, số tiền đặt cọc cũng mất trắng.

8

Chu Triều voiiws Mạnh Điềm Điềm cãi nhau liên tục suốt nhiều ngày. Áp lực tiền bạc đè nặng khiến họ không thể giữ bình tĩnh. Chu Triều tức giận chất vấn: “Em có thật lòng không vậyh hả? Nếu thì sao em có tiền mua túi đắt đỏ mà lại không chịu giúp trả nợ cho ngôi nhà tương lai của chúng ta chứ hả?”

Mạnh Điềm Điềm vừa khóc vừa đáp trả, nhất quyết không chịu đưa tiền. Thời hạn trả nợ càng đến gần, Chu Triều bắt đầu lo sợ, ta thử tìm lại những đối tác kinh doanh cũ mong nhận thêm một khoản hoa hồng nào đó, tôi đã kịp lan truyền thông tin rằng ta không còn phụ trách hoạt của tôi nên chẳng ai muốn dây dưa với Chu Triều nữa.

Trong cơn tuyệt vọng, Chu Triều nghĩ ra một cách, ta lẻn vào tủ quần áo của Mạnh Điềm Điềm và lấy chiếc túi Brikin đắt giá nhất mà ấy sở hữu rồi đem bán.

Ngày hôm sau, khi Chu Triều hân hoan vì đã trả xong khoản nợ, ta nhận một cú điện thoại từ đồn cảnh sát.

Ban đầu ta không bận tâm lắm, ta nghĩ chắc Mạnh Điềm Điềm phát hiện ra chiếc túi bị mất nên tức giận gọi cảnh sát, chỉ cần dỗ dành vài câu là ấy sẽ nguôi giận ngay vì trong lòng ta, ấy vẫn là người phụ nữ bé nhỏ nqu ngốc ta sâu sắc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...