Chu Triều thì không chút ngượng ngùng, vừa ăn trứng cá muối, vừa khen Mạnh Điềm Điềm: “Em trẻ, mặc cái này rất hợp.”
Anh ta tôi, đầy đê tiện: “Thanh ơi Thanh à, không em mặc không đẹp. Em có phong cách riêng của mình mà.”
Nhìn vào khuôn mặt tự mãn của ta, tôi chỉ có một suy nghĩ: Tại sao năm đó tôi lại bị thằng khốn nạn này thu hút chứ?
Tôi nhạt: “Chu Triều, cơm chùa cũng không chặn nổi cái miệng của à?”
Những thực khách khác trong nhà hàng bắt đầu sang, có lẽ vì giọng tôi hơi to nên Chu Triều cảm thấy mất mặt, liền lập tức đứng dậy cầu tính tiền. Trong lúc ta ra quầy thanh toán, Mạnh Điềm Điềm tôi, có vẻ muốn gì đó.
“Chị Thanh ơi…”
Tôi mỉm , chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi của ấy: “Đẹp lắm, em nhớ báo giá cho chị mấy bộ đồ này nha.”
7
Hơn mười một giờ đêm, Mạnh Điềm Điềm gõ cửa nhà tôi, gương mặt ấy, tròn trịa và tươi trẻ, càng đỏ bừng vì mồ hôi sau khi chạy một đoạn dài. Dù mệt mỏi, ấy vẫn rạng rỡ, toát lên vẻ đẹp tràn đầy sức sống, vừa ngồi xuống ghế, ấy lập tức háo hức : "Chị Thanh ơi, em có tin nóng!"
Tôi nhẹ nhàng rót cốc nước mật ong, đặt trước mặt ấy: “Em cứ từ từ, uống nước đã rồi .”
Mạnh Điềm Điềm uống một hơi cạn gần hết cốc, lấy điện thoại ra, chìa album ảnh cho tôi xem. Trong hình là một căn hộ sang trọng, trang trí rất tinh tế, toát lên vẻ xa hoa khó cưỡng:
“Đây là căn hộ Chu Triều mới mua ở phía Nam lại đứng tên mẹ ta. Em nghe là mua từ năm ngoái, chỉ mới hoàn thiện tháng trước.”
Tôi nhíu mày, căn hộ này không chỉ lớn mà còn nằm ở khu vực đắc địa, vấn đề chính là: Chu Triều lấy đâu ra tiền? Tài sản trong nhà đã tôi kiểm kê kỹ càng lúc ly hôn, không có khả năng ta lấy tiền tiết kiệm của tôi mua nhà. Còn với thu nhập của ta trong mấy năm qua, ngay cả tiền đặt cọc cũng không thể đủ.
Trừ khi... ta có một khoản thu nhập bí mật.
Tôi im lặng suy nghĩ, thì Mạnh Điềm Điềm thêm: “Chu Triều dẫn em đi xem nhà, còn bảo đây sẽ là tổ ấm tương lai của chúng em. Nhưng hiện tại ta gặp khó khăn tài chính, muốn em giúp trả tiền vay hàng tháng.”
Nói cách khác nguồn thu nhập ngầm của ta có lẽ đã biến mất...
Tôi chợt hiểu ra: “Tiền hoa hồng!” Tôi lẩm bẩm. “Anh ta dùng tiền hoa hồng để mua nhà.”
Chu Triều là giám đốc thương vụ của công ty chúng tôi, và vì ta là chồng tôi nên hầu hết các giao dịch quan trọng của tôi đều do ta xử lý. Nhưng giờ chúng tôi đã ly hôn, tôi cũng thông báo chuyện này với tổng giám đốc và các cấp trên của tôi, mọi giao dịch liên quan đến tôi đều chuyển cho người khác, thế nên Chu Triều mất đi nguồn thu nhập ngầm từ các khoản hoa hồng, giờ thì không thể trả nổi tiền vay nữa.
Tôi bừng bừng tức giận, những lần đối tác tôi bằng ánh mắt khác thường có lẽ là vì Chu Triều đã ép họ đưa phong bì.
Sau một hồi im lặng, tôi dặn dò Điềm Điềm vài điều, ấy nhanh chóng hiểu ý tôi: “Chị yên tâm, em rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình đó!”
Tôi cảm , : “Điềm Điềm, sau khi chuyện này xong, chị sẽ hậu tạ cho em, bao nhiêu cũng .”
Mạnh Điềm Điềm lắc đầu kiên quyết: “Không ! Giúp chị là niềm vui của em. Em không thể nhận tiền vì chuyện này. Chị biết không, em đến công ty việc cũng là vì ngưỡng mộ chị đó, bởi vì chị là thần tượng của em.”
Bạn thấy sao?