Tôi Và Cô Gái [...] – Chương 1

TÔI VÀ CÔ GÁI NHÂN TÌNH CỦA CHỒNG 

Tác giả: Vệ Vũ
Edit: Bạn trai em (Bạn này cũng có acc trên đây, mọi người ủng hộ nhé!)

 

Chồng tôi đi công tác, còn tôi quyết định tự thưởng cho mình một chuyến đi Disneyland. Buổi tối, giữa không gian huyền ảo của pháo hoa, mọi người cùng ngồi xuống quảng trường và chờ đợi khoảnh khắc tuyệt đẹp sắp xảy đến

 

Ngay bên cạnh tôi là một cặp đôi trẻ, vì tò mò, tôi quay đầu lại… nhận ra người đàn ông đó đúng là chồng mình, người phụ nữ đi cùng ta không ai khác là Mạnh Điềm Điềm - một thực tập sinh mới của công ty tôi.

 

Đêm đó mạng xã hội bùng nổ với tin tức "Nữ du khách hành hung trai tại Disneyland". Nhưng thật bất ngờ, kẻ ra tay không phải tôi, 

 

Mà lại là Mạnh Điềm Điềm.

 

1

 

Dòng người chen chúc nhau, không ai còn bận tâm đến pháo hoa nữa, đám đông bắt đầu tụ tập lại xem cảnh náo nhiệt.

 

Mạnh Điềm Điềm diện váy hồng, cài một chiếc bờm công chúa dễ thương trên đầu. Đôi mắt to tròn như búp bê Barbie khiến ấy trông vừa ngây thơ vừa đáng . Nhìn thoáng qua, ai cũng nghĩ ấy chỉ là một nhỏ nhắn yếu đuối, chứng kiến cái cách ấy ra đòn thì mới thấy, Mạnh Điềm Điềm không phải là người dễ bắt nạt.

 

Bởi vì ấy như một võ sĩ thực thụ.

 

Chu Triều là chồng tôi, ta đang bị đánh đến mức mặt mày sưng vù chỉ sau vài cú mạnh mẽ của ấy, một bà lão dắt cháu thấy thì định lao vào can ngăn, tôi liền kéo tay bà lại:

 

"Đấy là chồng cháu đó ạ." Tôi giải thích một cách bình thản: "Anh ta phản bội kia."

 

Bà lão nghe thì lập tức dừng lại, bế cháu đứng sang một bên xem trò hề. Cô cháu nghịch ngợm đưa cho tôi một khẩu súng bắn bong bóng đồ chơi như thể khích lệ tôi tham gia vào cuộc chiến.

 

Tôi mỉm xoa đầu bé rồi trả lại khẩu súng: "Cảm ơn bé, thứ này nhẹ quá, không đủ đô với ."

 

Rồi tôi quay sang kéo tay Mạnh Điềm Điềm: "Em ơi, đừng đánh vào mặt, cứ nhắm vào chỗ khác mà ra đòn."

 

Tôi tiến đến trước mặt Chu Triều, thừa lúc ta còn bất ngờ, nhanh chân đá một phát chuẩn xác, cú đá của tôi khiến ta không kịp trở tay, đau đớn đến tột cùng, pháo hoa ở Disneyland bùng nổ trên cao, sắc màu rực rỡ phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của tôi.

 

2.

 

Trong bệnh viện, tiếng rên của Chu Triều vọng ra xa, dù ở cách mấy tầng lầu vẫn nghe rõ mồn một.

 

Anh ta hét đến mức bác sĩ phải vỗ vai trấn an: "Anh không sao đâu, không cần kêu to thế."

 

Chu Triều quay sang tôi, giận dữ gào lên: "Đường Thanh, tôi sẽ kiện !"

 

Mạnh Điềm Điềm đứng cạnh, mắt lén tôi với vẻ lo lắng: "Chị Thanh ơi…"

 

"Không sao." Tôi thản nhiên đáp: "Chị biết mình gì, không đánh quá mạnh đâu. Chị không dại mà tự đẩy mình vào tù vì một tên phản bội khốn nạn như gã, gã không xứng để chị phải thế."

 

Mạnh Điềm Điềm cúi gằm, giọng nhỏ nhẹ: "Xin lỗi, em không biết, em không biết gì cả…"

 

"Không sao, chị không trách em đâu." Tôi trả lời bằng giọng dịu dàng hơn.

 

Khi tôi và Chu Triều kết hôn, cả hai tay trắng, bố của ta bị bệnh nặng, không có tiền nên chúng tôi chỉ thủ tục đăng ký chứ không tổ chức đám cưới, cũng chẳng có ảnh cưới để giữ kỷ niệm. Tôi thiết kế thời trang, còn Chu Triều khi đó là người mẫu cho tôi. Gương mặt ta khiến nhiều người mê mẩn, và chính nụ cùng những lời đường mật của ta đã khiến tôi ta đến nồng nhiệt, đến cuồng dại...

 

Sau này, khi tôi nổi tiếng nhờ các bộ sưu tập, Chu Triều dần phát tướng, sự nghiệp của ta tụt dốc. 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...