Đúng là rất nhanh.
Hôm đó biệt thự náo nhiệt hơn bao giờ hết. Trong tầng hầm, tôi đang ngủ ngon thì tiếng súng trên lầu nổ vang như pháo Tết, tôi tỉnh giấc.
Tôi vội vàng ngồi dậy, lòng như lửa đốt.
Tư Văn…
Hừm…
Tôi chỉ là sốt ruột muốn xem náo nhiệt thôi.
Không lâu sau, tiếng súng dần im bặt, tim tôi như treo lơ lửng trong cổ họng.
Ổ khóa tầng hầm bị mở từ bên ngoài. Cục trưởng “ai da” một tiếng, nước mắt lưng tròng, gọi bốn đồng nghiệp đưa tôi lên cáng và khiêng ra ngoài.
Trên đường đi, tôi hỏi ông đủ thứ.
Lúc này tôi mới biết, trận đấu súng kinh thiên địa trên lầu là vì Tư Văn liên kết với cảnh sát để lật đổ Tào Chu.
Vào lúc đó, Tào Chu đã hoàn toàn tin tưởng Tư Văn, nên khi Tư Văn mời ông ta xuống tầng hầm thăm tôi, ông ta không hề cảnh giác, cũng chẳng ngờ rằng Tư Văn sẽ bất ngờ phản bội.
Tôi nghe xong thì ngây người: “Nếu, nếu lỡ như thất bại thì sao?”
Cục trưởng thở dài: “Ban đầu tôi không đồng ý đâu, Tiểu Tư nếu không cho phép thì cậu ta sẽ cùng đàn em của mình liều mạng tới.”
Phía trước, Tư Văn đang dìu đi. Tôi nằm trên cáng nghiêng đầu , chỉ thấy phần eo của bị trúng đạn, vết máu đỏ thẫm loang rộng trên chiếc áo sơ mi trắng. Thấy tôi qua, nhạt, nhẹ bẫng: “Cảnh sát Viên, chúc mừng , nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.”
Đúng lúc này, *thê thỉ* của Tào Chu đưa ngang qua.
Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi…
Tôi không cần phải dính vào mai thuý, không phải sống trong lo sợ mỗi ngày, cũng không còn phải gánh trên vai nỗi lo cho hàng vạn gia đình nữa.
Ngày hôm đó đúng vào dịp Quốc Khánh. Pháo hoa bùng lên rực rỡ trên đỉnh núi, đẹp đến mê hồn.
Tôi nằm trên cáng, nước mắt không ngừng rơi.
Sau này nghĩ lại, khi đó tôi thật mất mặt.
Tay còn chưa nối lại, nước mắt còn phải nhờ y tá lau hộ.
Việc trật khớp không phải vấn đề lớn. Dù cục trưởng lo các đồng nghiệp tay nghề không tốt, cố mời lão trung y đến nối xương cho tôi, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là đã lại hoạt bát như thường.
Nhưng Tư Văn bị đạn bắn trúng, xuyên thận, còn gãy một chân, thảm đến đáng thương, phải nằm viện cả tháng trời.
Tôi ngày nào cũng đến thăm hai lần.
Lần đầu đến, tôi cố ý mang một bó hoa cúc vàng.
Anh không giận, tự biết mình đuối lý nên giải thích: “Lúc đó tôi không nghĩ rằng Tào Chu lại dẫn theo nhiều bảo tiêu đến , nên mới bị bắn trúng.”
Tôi chỉ đáp lại bằng một tiếng “Haha.” khô khốc.
Tôi còn cố ý dặn trước không cho ai mang cơm cho . Mỗi lần đến thăm, tôi tự tay cầm bát cơm, từng thìa từng thìa đút cho ăn.
Vừa đút cơm tôi vừa lẩm bẩm: “Tiểu tử xong đời rồi nhé, rơi vào tay tôi rồi hehe.”
Cục trưởng cũng ghé qua hai lần, hỏi dưỡng thương thế nào, có khỏe không.
Tôi trừng mắt .
Anh không biết thế nào nữa, chỉ có thể gật đầu đáp lại: “Tôi khỏe lắm, hồi phục rất nhanh.”
Cục trưởng vui mừng, khen tôi chăm sóc tốt, rằng với trạng này, Tư Văn chẳng mấy chốc sẽ xuất viện.
Tư Văn không còn cách nào, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thương gân cốt phải mất cả trăm ngày.”
Ngày Tư Văn xuất viện, chúng tôi cục tuyên dương.
Huy chương công trạng đeo lên ngực, cũng là lúc nhiệm vụ này chính thức khép lại.
Tào Chu chết, đế chế mai thuý của hắn trong một đêm sụp đổ hoàn toàn. Tàn dư còn lại cũng bị Tư Văn chỉ điểm, lùng bắt sạch sẽ.
Cục trưởng gọi chúng tôi vào văn phòng, híp mắt : “Một năm trước, để tránh bị Tào Chu nghi ngờ, tôi đã nhờ cục dân chính đăng ký kết hôn cho hai người. Bây giờ nhiệm vụ kết thúc rồi, hai người đừng quên đi hủy bỏ.”
Một năm nay chúng tôi đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện.
Khi đi ngang qua quốc huy ở cửa cảnh cục, tôi và Tư Văn bước ra bên ngoài, sóng vai đi cùng nhau. Tôi nhún vai, hỏi : “Một năm trước còn chê tôi, không muốn nhiệm vụ cùng tôi. Bây giờ thì sao, tôi cũng đâu tệ nhỉ?”
Tư Văn khựng lại một chút: “Không phải .”
Hửm?
Anh nghiêm túc giải thích: “Hồi đó cục trưởng đưa cho tôi một danh sách. Tôi không có ấn tượng gì với những người còn lại, cũng… không quen họ. Trong số đó, ai đi nhiệm vụ này cũng như nhau thôi.”
Tôi sững người.
Tôi đã nghĩ ra bao nhiêu lý do, chưa từng nghĩ rằng chọn không nhiệm vụ cùng tôi là để bảo vệ tôi.
Anh sợ rằng tôi sẽ gặp chuyện không may trong nhiệm vụ này, rồi cùng một đi không trở lại.
Tôi hít sâu một hơi, : “Đi thôi, đến cục dân chính.”
Tư Văn đột nhiên quay phắt lại tôi, vẻ mặt khó đoán. Dù không lời nào, khí thế toàn thân lại tỏ rõ sự phản đối. Một lúc lâu sau, mới khó khăn muốn thỏa hiệp.
Tôi , mỉm thỏa mãn, còn chưa kịp mở miệng, tôi đã tiếp: “Cục dân chính… à không, bên cạnh Cục dân chính có một nhà hàng Tây.”
Tôi lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra, chỉ vào ngày trên đó, thời gian vừa tròn một năm, rồi nheo mắt : “Nhìn cái gì , kỷ niệm ngày cưới đó.”
Lần này Tư Văn đáp lại rất nhanh, nắm lấy tay tôi, chỉ một chữ:
“Được.”
Bạn thấy sao?