Tôi Và Bông Hoa [...] – Chương 3

Chẳng bao lâu sau, tôi và Tư Văn đã chính thức "ra tay", phạm vi hoạt từ các phòng KTV kín đáo cho đến những hộp đêm đông nghịt người.

Tôi ngồi xuống bàn dành riêng cho đám thanh niên, châm thuốc cho bọn họ, rồi dùng những lời lẽ mà Nhị Bả Thủ đã dạy để dụ dỗ bọn họ sa vào vực sâu.

Một gã thanh niên nhanh chóng quyết định thử. Mai thuý bắt đầu tác đến thần kinh, tê liệt lý trí và đạo đức của hắn. Những ngón tay vàng khè vì thuốc lá tùy tiện đặt lên đùi tôi, cảm giác thật khiến người ta buồn nôn.

"Đào Đào!" Giọng của Tư Văn bất ngờ vang lên bên cạnh, ngữ khí đầy giận dữ.

Tôi hất tay gã đàn ông ra và đứng dậy, về phía bóng đèn mờ tối, nơi Tư Văn đang đứng, vẻ mặt đầy vui mừng: “Anh đến rồi à?”

Gã đàn ông bị đám lập tức nổi cáu: “Thằng nào dám…”

Tư Văn dạo này toàn mặc chiếc áo ba lỗ, làn da nâu khỏe mạnh càng cơ bắp thêm phần đáng sợ. Anh bước lên một bước, ánh đèn đỏ trong hộp đêm hắt lên khuôn mặt , trông có phần dữ tợn.

Gã đàn ông thấy cơ bắp của thì lập tức ngậm miệng.

Tôi khẽ, áp tay lên ngực Tư Văn: “Đừng giận, bảo bối, em chỉ đang kết với họ thôi mà.”

Tôi đặt danh thiếp của Nhị Bả Thủ lên bàn, nắm tay Tư Văn, như đã vô số lần trước đó, cùng lẫn vào biển người đông đúc.

Nhờ sự phối hợp ăn ý của cả hai, thành tích của chúng tôi vượt xa tất cả các "tân binh" khác.

Kết thúc thời gian thử việc, Nhị Bả Thủ mở tiệc mời mọi người ăn uống.

Hoàng Mao uống hai ly đã bắt đầu ngà ngà say, nhất quyết kéo Tư Văn kết nghĩa em.

Tôi uống một hớp rượu, vui vẻ xem kịch.

Hoàng Mao quỳ một gối bên cạnh tôi, chắp tay trước ngực Tư Văn: “Vĩ ca! Trước đây là tôi không có mắt, hiểu lầm không , dạo gần đây, thực sự chiến đấu hùng dũng, khí thế hừng hực, khiến tiểu đệ tâm phục khẩu phục!”

Tôi phun cả ngụm rượu lên đầu hắn.

Tư Văn thoáng khựng lại, rồi phản ửng lại rất nhanh, vỗ mạnh lên lưng Hoàng Mao một cái, tự hào: “Chăm tập luyện đi! Học hỏi đây nhiều vào!”

Tư đội a Tư đội, cũng có ngày hôm nay!

Tôi nhịn đến mức mặt đỏ bừng, Nhị Bả Thủ lại bất ngờ : “Mấy tên thô lỗ các cậu xem, năng không biết giữ ý tứ gì cả, Đào Đào xấu hổ thành dạng gì rồi kìa.”

Tôi vừa định giải thích thì không biết ai trong đám người tôi và Tư Văn vốn là vợ chồng, có gì mà phải xấu hổ. Thế là câu chuyện chuyển hướng, cả đám bắt đầu hô hào: “Hôn đi! Hôn đi!”

Tôi giả vờ ngại ngùng, hai tay ôm má, lén nháy mắt với Tư Văn: Giờ sao đây?

Tư Văn cũng đỏ mặt, vẫn giữ vẻ chất phác của “Hà Vĩ”, gãi đầu : “Bây giờ á?”

Tiếng hò reo càng lớn hơn, Nhị Bả Thủ mặt mày sa sầm, lạnh một tiếng: “Sao? Không nỡ để bọn tôi xem à?”

Tôi khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng thì eo đã bị kéo chặt, cả người bị kéo đứng lên. Khi tôi hoàn hồn, sống mũi cao của Tư Văn đã chạm vào mặt tôi, rồi cúi xuống hôn lên môi tôi.

“Oaaaaa—” Đám đông xung quanh gào rú như phát cuồng.

Nhưng tôi chỉ cảm nhận bàn tay nóng rực đặt trên eo mình, hơi thở nóng hổi phả lên má và…

Một kỹ thuật hôn cực kỳ tệ.

Bị cắn đến rách môi, tôi bất đắc dĩ nhỏ giọng : “Để tôi.”

Thế là Tư Văn ngoan ngoãn để tôi ôm lấy vai , nụ hôn dần dần sâu hơn.

Kết thúc nụ hôn, tôi đỏ mặt rúc vào ngực Tư Văn, tim đập mạnh như trống dội bên tai.

Tôi vừa quay đầu thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Nhị Bả Thủ: “Giao dịch ngày mai, hai người theo tôi.”

Thông thường, giao dịch đầu tiên của người mới chỉ là những vụ nhỏ lẻ, lần này, Nhị Bả Thủ lại dẫn chúng tôi đến gặp một kẻ khét tiếng – Hổ ca.

Hôm đó, hắn đẩy chúng tôi vào một căn phòng, đầy ẩn ý bảo khi nào không giải quyết thì gọi hắn đến giúp, rồi rời đi.

Tôi ngồi xuống trước mặt Hổ ca, nở nụ tươi như hoa, miệng lưỡi trơn tru tâng bốc hắn một tràng.

Nhưng đúng như lời đồn, Hổ ca đúng là kẻ không dễ lay chuyển, tôi khô cả cổ mà hắn chỉ lạnh lùng: “Giá là do tao quyết, hàng một gam cũng không mua thêm."

Tôi sang Tư Văn.

Tư Văn siết chặt hai tay, các khớp ngón tay kêu lên tiếng “rắc rắc” khô khốc.

Hổ ca hừ lạnh, đáng vẻ bệ vệ ra hiệu bảo vệ tiến vào. Nhưng chưa kịp đắc ý, gã đầu tiên bước vào đã bị Tư Văn bay cả răng cửa.

Tư Văn đánh nhau vốn dĩ rất sạch sẽ, lưu loát, gọn gàng, lần này, để sắm vai một tên xuất thân phố phường bặm trợn, cố giả bộ lộn xộn, đánh nhau như một tên du côn. Chỉ sau một lúc, bốn tên bảo vệ đã nằm gục dưới đất.

Tôi giả vờ chăm Tư Văn đánh nhau, vẫn ngầm quan sát Hổ ca.

Quả nhiên, khi tên bảo vệ cuối cùng ngã xuống, Hổ ca lập tức lao về phía tôi. Đã có chuẩn bị từ trước, tôi né sang một bên, túm lấy ngón tay út của hắn, bẻ mạnh một cái.

“Aaaa!” Hổ ca kêu thảm thiết, chưa kịp vùng vẫy thì đã bị Tư Văn đạp một cú ngã nhào xuống đất, khuỷu tay ghì chặt hắn lại.

Tôi ngồi xổm bên cạnh Hổ ca, giọng đầy khiêu khích: “Mua bao nhiêu? Giá bao nhiêu?”

Hổ ca đau đớn đến mức gào khóc: “Gấp đôi! Tao trả gấp đôi!”

Tư Văn đột nhiên giật mạnh cánh tay hắn.

“Aaaaa!” Hổ ca rú lên: “Ba lần! Không! Năm lần! Tao chuyển khoản ngay bây giờ!”

*****

Hộp thuốc mượn từ Nhị Bả Thủ mang theo một chút mùi vị cũ kỹ.

Tôi bảo Tư Văn ngồi yên, rồi bôi thuốc lên những chỗ bị thương do vệ sĩ đánh, cẩn thận băng bó các vết trầy xước chảy máu.

Chẳng mấy chốc, trên trán của Tư Văn xuất hiện một miếng băng trắng tinh.

Anh ta liếc dáng vẻ của mình, trầm mặc không .

Tư Văn với miếng băng dán trên trán mang đến cảm giác yếu đuối kỳ lạ, khiến tôi không nhịn mà chọc vào vết thương của : "Lâu rồi không bị thương phải không, Tư đại đội trưởng?"

Tư Văn tôi một lúc rồi chậm rãi : "Không phải, ngược lại, tô phải khen một câu, rất lợi ."

Lời khen ngợi từ đội trưởng Tư khiến tôi rất hài lòng, vẫn không quên giữ vẻ khiêm tốn giả tạo của người trưởng thành, hờ hững vung tay: "Chỉ là băng bó chút thôi mà."

Tư Văn: "Không chỉ có ."

Tôi hứng thú về phía Tư Văn, ta không thêm, chỉ lặng lẽ liếc ánh mắt mơ hồ về phía đôi môi tôi.

Tôi lập tức ngộ ra điều gì đó.

Hoá ra là đang khen kỹ năng hôn của tôi.

Chuyện tôi và Tư Văn cường thế ép buộc mua bán với Hổ ca đã bị Nhị Bả Thủ báo cáo với Tào Chu.

Ở vùng ngoại ô khu nhà giàu, trong một ổ tụ điểm buôn ma túy chưa từng công khai, vài người ngồi xung quanh một vòng tròn, ép Tư Văn quỳ giữa trung tâm.

Tôi bị người ta vặn chéo cả hai tay ra sau lưng, đứng một bên, tận mắt Hổ ca thẳng vào mặt Tư Văn. Máu đỏ tươi lập tức chảy dài từ mũi xuống môi .

Tào Chu từ đầu đến giờ chỉ lạnh lùng quan sát, ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Khi thấy Tư Văn không hề né tránh, tác trên tay ông ta khựng lại, rồi ông ta từ tốn hỏi: “Vì sao không tránh?”

Tư Văn chỉ gắt gao tác của Hổ ca, hắn đang định lao về phía tôi, đến khi thấy hắn dừng lại vì câu hỏi của Tào Chu, mới cúi đầu, bình tĩnh : “Vì tôi đã sai.”

Tào Chu nhíu mày: “Hai vợ chồng các người kiếm tiền cho tôi, có gì sai?”

Tư Văn đưa mắt đám đàn em đang khống chế , ra vẻ ngô nghê suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh là ông chủ của chúng tôi. Anh cho rằng chúng tôi sai, tức là chúng tôi sai.”

Khuôn mặt Tào Chu chuyển từ lạnh nhạt sang thích thú, rồi ông ta bỗng lớn. Chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay ông ta đập nhẹ vào mặt bàn, phát ra tiếng trong trẻo: “Không uổng công tôi trúng cậu! Nhưng mà, hình bây giờ, Hổ ca mua hàng giá cao, giờ lại muốn trả lại, khiến tôi rất khó xử.”

Nhân lúc đó, tôi hất tay kẻ đang giữ mình ra, cúi đầu thật sâu về phía Tào Chu: “Ông chủ Tào, xin lỗi, đây là do tôi báo giá bậy bạ. Tôi sẽ bù lại lượng hàng tương ứng với khoản chênh lệch cho Hổ ca.”

Hổ ca bày trò này chẳng qua là để lấy lại tiền, tính tôi xưa nay “chỉ biết lợi ích trước mắt”, số tiền đã vào tay thì không có chuyện nhả ra.

Nói xong, tôi quay sang với Hổ ca, nhẹ giọng: “Hôm đó chồng tôi lỡ tay bị thương, giờ cũng đã đánh lại ấy rồi. Chuyện này coi như xong nhé, thấy đúng không?”

Tào Chu bước đến trước mặt tôi, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi bật : “Quả nhiên tôi xem thường rồi. Hai vợ chồng các người, từ mai chuyển đến biệt thự này ở đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...