Lúc tôi cứu ra từ nhện, toàn bộ tứ chi đều trật khớp, chỉ còn cái đầu có thể cử .
Cục trưởng hỏi tôi sao lại thành ra thế này, tôi tít mắt, hất cằm chỉ người bên cạnh: “Tác phẩm của Tư đội đấy.”
Định kể lể thêm vài câu, thấy Tư Văn mặt mày tái nhợt, bụng còn đang có vết thương do đạn ra, tôi lập tức ngậm miệng.
Vết thương này không phải do tôi bắn, quả thực là vì tôi mà ấy bị thương, tôi cũng tự thấy áy náy.
Nếu thật sự không còn cách nào khác…
Vậy coi như tôi chịu thiệt, lấy thân trả ơn cho ta .
Một năm trước, tôi và Tư Văn đăng ký kết hôn, tiếp nhận nhiệm vụ giả vợ chồng để nằm vùng trong ổ buôn mai thuý.
Lúc ấy, tôi đang trong giai đoạn thăng tiến, cục chọn ra mấy nữ cảnh sát ứng viên nằm vùng. Tư Văn có ý chọn vài người, không hề có tôi, điều này khiến lòng hiếu thắng của tôi trỗi dậy, quyết tâm viết một bản đơn nguyện đi vào lòng địch.
Ba nghìn chữ trong đơn của tôi vô cùng chân thành, cuối cùng chốt lại:
“Lãnh đạo à, Tư Văn vốn là một cái hũ nút, tôi thì nhiều, chúng tôi rất hợp.”
Rất nhanh, giấy chứng nhận kết hôn đã nằm trong tay tôi. Nhìn ảnh mình tươi rạng rỡ còn Tư Văn thì gượng gạo trên giấy chứng nhận, tôi có cảm giác như đã trả mối thù lớn: “Không cùng người trong lòng của ra nhiệm vụ, ấm ức lắm đúng không?”
“Cái tài chuyện này của , để vào trong rồi hãy dùng.” Tư Văn tôi một cái, nhét đại giấy chứng nhận của vào túi, khiến ống quần tây vốn thẳng thớm giờ phồng lên một khối vuông trông khá khó chịu, giống như “cuộc hôn nhân” của chúng tôi , cực kỳ đột ngột và gượng gạo.
Tôi không thuận mắt, giật lấy tờ giấy của , đặt cạnh của mình rồi nắm lấy bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng của , đan chặt mười ngón và “tách tách” đăng ngay một bài lên mạng xã hội.
Điền Đào: Trọn đời trọn kiếp *biểu tượng trái tim*
hashtag: # Giấy chứng nhận kết hôn, #Nắm tay.
Tag user: @Hà Vĩ
Rất nhanh, điện thoại của Tư Văn cũng vang lên.
Hai phút sau, một dòng trạng thái giống y hệt cũng xuất hiện trên trang cá nhân của .
Tên thật của tôi là Viên Địch, Điền Đào là mật danh trong lần hành này.
Cấp trên giao cho chúng tôi hai vai diễn, một người “ngực to não nhỏ”, người còn lại “chỉ biết lợi ích trước mắt”.
Đùa à, tôi là nữ cảnh sát, năm nào kiểm tra sức khỏe cũng cực kỳ đúng tiêu chuẩn, vòng ngực sao mà so với các cảnh sát cơ bắp chứ.
Tôi kéo tay Tư Văn, giả vờ ngoan ngoãn: “Tôi thích tiền hơn, không ý kiến gì chứ "Chồng "?”
Tư Văn đang đứng yên suy nghĩ, thấy tôi kéo tay , mắt hơi nheo lại rồi lập tức nở một nụ “chất phác” đúng chất Hà Vĩ: “Nghe vợ hết.”
Tôi: “…”
Cứu với, cái cảnh ấy dùng khuôn mặt “vô dục vô cầu” này để gọi tôi là vợ quá sốc, tôi sắp mù mất.
Chúng tôi tiền bối nằm vùng giới thiệu vào hang ổ của tên trùm mai thuý lớn nhất vùng.
Nhưng với những người mới như chúng tôi, muốn tiếp cận lão đại là điều vô cùng khó khăn.
Ngay cả Nhị Bả Thủ, người thân cận nhất của ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến chúng tôi, chỉ là ánh mắt hắn tôi có chút sáng lên.
Lúc đó, để phù hợp với hình tượng nhân viên quán bar, tôi cố ý mặc một chiếc váy da bó sát màu đỏ rực, phối với đôi giày cao gót bóng loáng. Đôi chân thẳng tắp, mảnh mai nhờ luyện tập lâu năm của tôi đã có chỗ dùng, khoe ra một cách ngạo nghễ.
Tôi hỏi Tư Văn: “Có đẹp không?”
Câu trả lời của là chiếc áo khoác da rơi trên đùi tôi, kèm theo một câu quan tâm lạc quẻ: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Tôi buộc áo khoác quanh eo, chiếc áo rộng khiến vòng eo tôi càng thêm thon gọn.
Tư Văn tôi một lúc, cứng nhắc vòng tay qua eo tôi: “Đi thôi.”
Chúng tôi sắp xếp vào một căn phòng trong tầng hầm.
Căn phòng cách âm cực kỳ kém, vừa vào đã nghe tiếng chuyện và tĩnh của phòng bên cạnh.
Nhưng tôi chẳng có thời gian để ý, lập tức kéo Tư Văn thảo luận về kế hoạch vài ngày tới.
Cuối cùng, tôi tít mắt chìa tay về phía : “Ở đây chỉ có chúng ta có thể giúp nhau thôi, bất kể trước đây có hiểu lầm gì, mong chồng hãy bỏ qua hết hiềm khích nhé.”
Tư Văn đưa tay bắt lấy tay tôi, vẻ mặt bình thản: “Chẳng có hiềm khích gì cả, cảnh sát Viên.”
Tôi bị cách xưng hô rạch ròi này cho nghẹn họng, không nổi một lời.
Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, tiếng mơ hồ từ phòng bên cạnh truyền sang càng rõ ràng hơn, tiếng ma sát phát ra từ những tấm giường kém chất lượng nghe càng chói tai.
Tôi hừ một tiếng: “Cũng sung sức phết đấy.”
Lời còn chưa dứt, chiếc giường bên cạnh tôi bất ngờ bật mạnh một cái, Tư Văn nhanh chóng bước tới cạnh chiếc vali, đôi tai đỏ ửng.
“Anh tìm gì ?”
Tư Văn đáp với giọng trầm trầm: “Nút tai.”
Ngày thứ 2 từ khi bắt đầu học việc dưới trướng Nhị Bả Thủ, không biết từ úc nào, chủ đề câu chuyện bị đẩy lên người chúng tôi.
Tôi ra lý do đã chuẩn bị kỹ từ trước: Tôi nghèo khổ từ nhỏ, nghe buôn bán mai thuý có thể kiếm bộn tiền nên dẫn chồng cùng tham gia.
Hoàng Mao ở phòng bên cạnh bỗng khẩy: “Đào Đào, xem ông chồng này của , tôi nghĩ nên đổi người khác đi.”
Tôi ngạc nhiên quay sang “bông hoa cấm dục” của đội chống mai thuý, trong lòng tự hỏi: Như thế này mà còn đổi nữa sao?
Hôm đó, Tư Văn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay rắn chắc tùy ý đặt trên đùi tôi. Nghe Hoàng Mao , sắc mặt lập tức trở nên u ám, tiến lại gần hắn.
Hoàng Mao thấy cơ bắp nổi lên trên tay thì có chút căng thẳng, vẫn cố gượng giọng: “Anh không , còn không cho người ta à?”
Ngay lập tức, Tư Văn vung một cú thẳng vào mặt hắn. Nhân lúc hắn còn sững sờ, lại thêm mấy cú, cuối cùng cả người đè lên lưng tên Hoàng Mao. Phải có đến bốn, năm người đàn ông nhảy vào mới kéo ra.
Tư Văn thở hổn hển, không thèm để ý sắc mặt đen sì của Nhị Bả Thủ, lớn tiếng : “Lão tử thương vợ, mắc mớ gì đến mày? Tao khuyên mày sau này thấy vợ tao thì tránh xa ra, không thì gặp lần nào tao đập lần đó!”
Quả nhiên, đúng là “ngực to não nhỏ”, đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Trong lòng tôi chấm cho Tư Văn một trăm điểm diễn xuất, vẻ mặt lo lắng giả vờ bước tới, giày cao gót vô giẫm lên tay tên Hoàng Mao: “Chồng ơi, không sao chứ, tay có đau không?”
Bộp! Bộp! Bộp!
Khi tôi còn đang nhập vai đầy cảm , một tràng tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên.
Lão đại của ổ buôn, cũng chính là mục tiêu chính của nhiệm vụ lần này – Tào Chu, dẫn theo mấy tên bảo vệ bước vào, thong thả đi về phía Tư Văn: “Không tệ, trọng trọng nghĩa. Lão Nhị, nhớ đào tạo cho tốt.”
Sau đó, ông ta sang tôi – người lúc này đang mê mẩn ngắm chiếc nhẫn ngọc lục bảo to đùng trên tay ông ta – rồi hỏi: “Muốn không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Tào Chu đưa bàn tay đầy vết chai vì cầm súng lướt qua vai tôi, đầy hứng thú: “Cứ theo thằng nhóc này việc chăm chỉ, sau này sẽ có phần của .”
Căn phòng tầng hầm chỉ có một cửa sổ nhỏ bằng cái bát.
Tôi và Tư Văn cùng đống chăn đệm dưới đất, là chỗ nằm ngủ mấy hôm nay.
Nhìn đôi cánh tay rắn chắc, eo thon và đôi chân dài của , tôi không nhịn , đặt tay lên vai : “Giờ tính sao? Hoàng Mao có thể nghe thấy đấy.”
Tư Văn liếc bàn tay tôi đặt trên xương quai xanh của , cắn môi mấy cái rồi ấn vào điện thoại.
Điện thoại tôi bỗng “ting” một tiếng.
Mở ra xem, là một kho phim hành .
Tôi bấm đại một bộ, suýt nữa bị tiếng cho ù tai. Bộ phim này nữ chính kêu như bị chọc tiết . Tôi do dự : “Cái này… có quá đáng quá không?”
“Vừa mới xin đồng nghiệp, chắc không sao đâu.” Anh thản nhiên xong, nắm lấy chân giường.
Két… két… két…
Tôi vội tăng âm lượng điện thoại lên, trong không khí kỳ lạ ấy, tôi và Tư Văn mặt không cảm nhau, cho đến khi 15 phút trôi qua, bộ phim kết thúc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe Tư Văn : “Phát lại lần nữa.”
Tôi: “…”
Bạn thấy sao?