Tôi Và Bạn Trai [...] – Chương 9

37.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. 

Theo mô tả của đồng nghiệp, họ gặp phải những tên x. ã h. ộ. i đ. en vô cùng hung ác. 

Một vết đâm vào bụng, một vết đâm vào vai và vết thương do ngã xuống đất trong lúc giằng co. 

Tôi im lặng lắng nghe, đầu óc trống rỗng. 

Phải mất một thời gian dài, lâu đến mức hai tay của tôi tê cứng. 

Đèn tắt, cửa bị đẩy ra. 

"Bác sĩ, ấy thế nào rồi?" Tôi vội chạy tới. 

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, tôi phát hiện ra đó là Nam Trạm. 

"Yên tâm, người sẽ không ch.ế. t ." Anh ta lạnh lùng

Gác lại mối hận thù cá nhân, y thuật của Nam Trạm thực sự rất tốt, nếu không ngay từ đầu chúng tôi đã không mời ấy quay chương trình. 

“Vậy ấy…” Vậy tại sao ấy vẫn chưa ra ngoài? 

“Đang khâu lại,” Nam Trạm ngắt lời, “mau ra đây.” 

“Cám ơn,” tôi

“Không ngờ em lại với tôi hai chữ này.” 

“Mặc kệ là ai đã cứu ấy, đều xứng đáng với hai chữ này.” 

“Hiện tại tôi còn độc thân, còn chuyện trước đây, tôi xin lỗi.” 

“Hiện tại, lãng tử quay đầu vẫn chưa muộn đâu.” tôi nhận xét. 

Khi Lâm Trinh bị đẩy ra ngoài, khuôn mặt không còn chút máu. 

Tôi nắm tay ngủ thiếp đi trên giường bệnh. 

Cánh tay đau nhức đánh thức tôi dậy, tôi thấy Lâm Trinh đang mở mắt tôi. 

“Anh thức dậy khi nào?” tôi hỏi. 

“Anh mới tỉnh dậy một lúc thì thấy em đang ngủ ngon lành.” 

“Có đau không?” 

“Có chút.” 

“Anh đáng bị như .” Tôi khó chịu “Hừm, có nhiều người như , có nhất thiết phải thế không?" 

"Anh đã trốn rất tốt, mỗi một dao đều không nguy hiểm tới tính mạng. Người khác sẽ không lợi bằng đâu." 

"Chỉ có lợi thôi!" Tôi đánh một cái. 

Lâm Trinh phát ra một âm thanh đau đớn. 

"Em đánh trúng vết thương à? Đau ở đâu à? Em đi gọi bác sĩ!" Tôi vội vàng đứng dậy. 

Lâm Trinh tuy bị thương vẫn rất khỏe mạnh. 

Anh ấy kéo tôi nhẹ nhàng, tôi gần như ngã đè lên người

May mắn là tôi đã dùng tay đỡ , nếu không sẽ trúng vết thương của ấy.

38.

Lâm Trinh hơi ngẩng đầu chạm vào môi tôi. 

“Anh hơn nhiều rồi.” Anh mỉm với tôi. 

Khi như , tôi dường như đã lấy lại bình tĩnh, nước mắt từng giọt rơi xuống trên mặt

"Tử Lộ, công việc của rất nguy hiểm. Anh muốn... em hãy suy nghĩ lại chuyện của chúng ta." 

Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi. 

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi,” tôi hôn , “nhất định là .” 

Lâm Trinh trầm mặc một lát, đột nhiên : “Cái kia Hứa Phong kỳ thật khá tốt, có tiền có tương lai, mặc dù ấy trông kém hơn một chút và dáng người cũng không đẹp bằng , ấy vẫn có thể .” 

“Vậy thì không bằng em đi tìm Nam Trạm, ta có thể kéo từ quỷ môn quan trở về, chứng tỏ ta có y thuật giỏi." Tôi cố chọc giận

“Không phải một chân bốn chiếc thuyền à?” 

“Anh ấy đang độc thân.” 

“Anh ta đã với em?” 

“Ừ.” 

“Vậy em đi tìm ấy đi.” 

“Ai ghen tị ? Em không .” tôi

"Anh chỉ ghen tị với trai cũ tra nam của em." 

Lâm Trinh thực sự rất thẳng thắn. 

"Vậy thì đừng nhắc đến Hứa Phong, Vương Phong, Trương Phong với em, em chỉ chấp nhận là Lâm Trinh." 

"Em nghĩ lại, suy nghĩ thêm mấy ngày nữa, sẽ chịu trách nhiệm dành cho nhau." 

"Ừ." Tôi gật đầu. 

"Lâm Trinh!" Đột nhiên có người mở cửa bước vào. 

"Nếu đồng nghiệp của em không gọi cho chị, em còn muốn..." 

Chị Lâm Trinh thấy tôi liền dừng lại giữa câu. 

"Xin chào chị." Tôi vẫy tay một chút. 

“Tôi từng gặp qua em rồi," chị Lâm Trinh suy nghĩ một lúc, "Người sử dụng ma túy! Đúng không?" 

"Chị, lần trước em , bây giờ ấy là của em." 

“Em lắm, giữ bí mật rất tốt đó." 

Chị ấy nắm lấy tay tôi tự giới thiệu: "Lâm Nhan." 

"Hạ Tử Lộ." 

Lâm Nhan ôm tôi rất nhiều. 

Chị ấy lớn hơn Lâm Trinh ba tuổi, cha mẹ họ qua đời khi họ còn rất nhỏ. 

Chị ấy chị ấy là một nửa cha mẹ  của Lâm Trinh. 

Chị ấy mình rất vui khi em trai có

Chị ấy cũng , tôi rất tốt.

39.

Cuối tuần tôi về nhà ăn một mình. 

Khi tôi mở cửa, bố tôi cứ ra ngoài cửa. 

"Bố, bố đang gì thế? Con của bố đang ở đây." 

"Tiểu Lâm không có ở đây à?" 

"Anh ấy, ấy tăng ca." 

Tôi không thể rằng ấy đang nằm trong bệnh viện. 

"Mẹ con lại gọi Hứa Phong tới đây." Bố tôi bất đắc dĩ lắc đầu. 

"A? Sao bố không ngăn lại đi?" Tôi ôm trán. 

"Làm sao bố có thể ngăn mẹ của con ?" 

"Hai người đang có ý định gì ở đó ?" 

Mẹ tôi kéo tôi vào nhà, "Con và Hứa Phong chuyện một chút, một lát liền ăn cơm." 

Thấy mẹ tôi đi vào bếp, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. 

"Người mà chúng ta ăn tối lần trước là Lâm Trinh trai của tôi. Mẹ tôi vẫn chưa biết." 

Hứa Phong : "Tôi có thể ra ." 

“Có mắt ” tôi dựng ngón cái với ấy.

"Tại sao ấy không ở đây?" 

"Anh ấy bị thương, đang ở bệnh viện." 

"Sau bữa tối, tôi sẽ đến thăm ấy với em." 

“Đừng đi” tôi từ chối.

Lâm Trinh là một người rất hay ăn giấm. 

"Không có gì? Tôi đã hứa với dì là đến nhà em chỉ vì thèm ăn. Chuyện đó không liên quan gì đến em, đừng lo lắng." 

"Vậy thì khoe hai chiếc siêu xe của mình trước mặt Lâm Trinh…” Tôi than phiền. 

"Đó là nhắc nhở cậu ấy đối xử với em tốt hơn. Em là em của , không thể ra oai phủ đầu với em rể à?" 

Giống như lúc trước tôi , thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, kỳ thật cũng không có nhiều rắc rối trong cuộc sống.

40.

Trong bệnh viện, Lâm Trinh thờ ơ tôi và Hứa Phong. 

“Vậy là em đã nghĩ kỹ rồi?” hỏi. 

“Chúng ta sẽ kết hôn khi xuất viện” tôi gật đầu. 

"Em không cần đợi xuất viện, em hiện tại có thể đi." Lâm Trinh chỉ về phía cửa. 

"Lâm Trinh, cái người này!" Tôi đưa tay đánh ấy. 

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi : "Được rồi, em đấy." 

Hứa Phong với Lâm Trinh, "Lộ Lộ là em của tôi. Nếu cậu không đối xử tốt với em ấy, tôi, với tư cách là một người trai sẽ không bao giờ đồng ý.”

Sau đó, Hứa Phong không chỉ là trai của tôi, ấy còn trở thành trai của Lâm Trinh, bởi vì duyên số với Lâm Nhân. 

Nhưng đó là tất cả đều là sau này. 

Vào ngày cưới, cuối cùng bố tôi cũng nhận tiền đánh cược từ mẹ tôi. 

Ông ấy là người hạnh phúc nhất ở hội trường cưới. 

Tôi thì khác. 

Cảnh tôi gặp Lâm Trinh lần đầu tiên đã ấy dựng thành video. 

Tất cả các vị khách đều biết rằng tôi sẽ chúc mừng năm mới, tư thế quỳ gối của tôi rất chuẩn mực. 

Nhưng tôi cũng đã trả thù, Lâm Trinh đang bị tôi đè dưới thân mà hét. 

Thầy dạy bốc mà ấy giới thiệu cho tôi thực sự rất tuyệt vời. 

Khoản, đợi đã! Tại sao đột nhiên tôi bị đè lên giường? 

"Nếu như không nhường em, kết quả sẽ là như thế này." 

Lâm Trinh tà ác.

“Em không phục, đánh lại đi!” 

Tôi vùng vẫy. 

"Cứ xong việc chính trước đã, xong xuôi tùy ý em đánh .”

—Hoàn—

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...