Và phát hiện ra rằng, bên trong túi hương có chứa một ít hùng hoàng nghìn năm.
“Hùng hoàng nghìn năm… thật là một món quà lớn, loại dược liệu này nếu nghiền nhỏ thì có thể khó phát hiện… lại cực kỳ độc với quái.”
Tôi ngơ ngác túi hương.
“Chắc là nhầm lẫn thôi.”
“?”
“Ngài… ngài cũng ngây thơ vì sao?”
Tôi lườm Hắc Sát, ta lại thêm: “Không chỉ có chuyện này, tôi đã muốn với từ lâu rồi.
“Hôm trước ngài nôn mửa dữ dội, phải đến chỗ ta để phục hồi khí, chẳng phải vì đã ăn món đó sao?”
Đúng .
Hôm trước, tôi đã ăn bánh sữa do Giang Tảo , không ngờ bên trong lại có chứa cỏ Châu Tuệ.
Cỏ Châu Tuệ có tác dụng kích thích bản năng thú tính của quái.
Khi đó, tôi cũng nghĩ rằng Giang Tảo vô cho nhầm.
Giờ nghĩ lại…
Làm bánh sữa sao lại cần đến cỏ Châu Tuệ?
4
Tôi lén quay về phủ.
Kết quả là vừa về đến nơi đã bắt gặp Giang Tảo đang trò chuyện với thị nữ của ấy.
“Phu quân có thích túi hương đó không nhỉ?”
“Tất nhiên rồi, công chúa, nguyên liệu trong túi hương là hàng cao cấp, công chúa đã bán bớt bao nhiêu trang sức để mua một đống dược liệu. Rồi lại chọn ra những loại đắt nhất…”
Giang Tảo vào chiếc khăn tay của mình, có chút lo lắng:
“Nhưng em thậm chí còn không biết chúng là gì, cứ đổ vào hết, liệu có cho sức khỏe không?”
“Công chúa, ngài xem có thơm không.”
“Thơm chứ.”
“Vậy là rồi.”
“Cảm ơn em, Tiểu Thúy.”
Giang Tảo ngại ngùng với thị nữ:
“Em là thị nữ mà phụ hoàng ban cho ta, ta tin tưởng em.”
Cô thị nữ tên là Tiểu Thúy thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
Có vẻ như đã tìm nguồn gốc vấn đề.
Tôi tìm cơ hội xử lý Tiểu Thúy, Hắc Sát lại tôi quá nóng vội.
“Cô ta vốn là gián điệp của hoàng thượng, ta chết thì hoàng thượng sẽ càng nghi ngờ.”
“Mắt ta không chấp nhận những thứ bẩn thỉu.”
Hắc Sát thở dài, khuyên tôi nên cẩn trọng hơn.
Nhìn Giang Tảo ôm lấy thi thể Tiểu Thúy và khóc nức nở, trong lòng tôi lại có suy nghĩ khác.
5
Tôi từng cứu một con rắn già trong làng quê xa xôi.
Bà ấy mình nấu ăn rất ngon.
Tôi đã điểm hóa bà ấy thành quái, cùng với cả gia đình rắn của bà.
Sau đó, tôi cho họ cải trang thành những người hầu trong phủ và đưa vào nhà.
Để chăm sóc cho Giang Tảo, như trong phủ toàn là người của mình, an toàn hơn nhiều.
Nỗi buồn của Giang Tảo cũng qua nhanh.
Cô ấy bắt đầu học nấu ăn, may quần áo.
“Phu quân thử món cá chua ngọt mà ta học từ dì Lưu xem có hợp khẩu vị không nhé?”
“Dì ấy hồi nhỏ phu quân hay ăn món này.”
Tôi nếm thử một miếng.
Không thể là ngon, ít ra so với trước đây, món ăn này đã có thể ăn .
Những món trước kia vừa ngửi đã thấy kỳ lạ.
Tôi đều đổ đi ngay, sợ ấy ăn phải rồi ngộ độc.
Quần áo cũng .
Trước đây, cái thì thủng lỗ bên trái, cái thì rách bên phải.
Giờ đã có thể mặc , coi như cũng khá rồi.
Khi tôi nghĩ rằng có thể sống yên bình với Giang Tảo, thì chuyện đó lại xảy ra.
6
Tôi đã uống ly rượu mạnh đó.
Đêm ấy, tôi lập tức hóa thú.
Cơn say khiến tôi nghĩ rằng Giang Tảo, cùng với cha ấy, đã đóng kịch hoàn hảo để ở bên tôi.
Hoặc có lẽ là ánh mắt sợ hãi quái của ấy đã trái tim tôi đau nhói.
Đó là một đêm ác mộng.
Khi tôi dần tỉnh lại, Giang Tảo đã ngất xỉu.
Trên người đầy những vết thương.
Bên ngoài, mây đen giăng kín và sấm sét đập xuống phủ. Tôi biết lần hóa thú này đã kéo theo thiên kiếp sớm đến.
Không còn cách nào khác, tôi lao ra khỏi phòng và trốn vào núi sâu để vượt qua kiếp nạn.
Tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh xuống liên tục trong suốt một tháng.
Khi tôi quay lại Thẩm phủ, định hỏi rõ Giang Tảo về mọi chuyện, thì người đón tôi là thi thể của ấy.
Và đứa trẻ trên người đầy máu thịt bầy nhầy.
Binh lính không ngờ rằng tôi sẽ trở về vào lúc đó.
Chúng đã lục tung cả phủ, tìm thấy từng thùng từng thùng thư mà Giang Tảo đã viết cho tôi.
Chúng xé rách chúng một cách thô bạo, đọc to lên với giọng đầy chế giễu.
“Hôm nay cá chua ngọt không bị đổ đi, là một khởi đầu chiến thắng. Hy vọng phu quân sẽ mãi thích nó.”
“Ta có nên chủ hơn một chút không…”
“Bụng ngày một lớn, ta thật sự rất sợ hãi.”
…
Hóa ra, trong những ngày tôi không hay biết…
Giang Tảo đã từng chờ đợi tôi trong đau khổ như thế, chờ đợi tôi chấp nhận ấy, chờ đợi tôi ấy.
Nhưng tôi đã tàn nhẫn tổn thương ấy.
Giờ đây, tôi không còn nhớ rõ mình đã lấy đi bao nhiêu mạng sống trên tay mình nữa.
Theo lời Hắc Sát kể, suốt cả một năm trời, tôi ở trong hình dạng quái, mỗi ngày đều chóc.
Nhưng có ích gì chứ? Với tôi, điều đó không hề có ý nghĩa. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra cách để hồi sinh ấy.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, tôi luôn ở bên cạnh Giang Tảo.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm.
Chỉ cần ấy có thể mở mắt tôi thêm một lần thôi, thế là đủ rồi.
Tôi sẽ tạo ra một thế giới tốt đẹp cho ấy, lần này, hãy để tôi em trước, không?
Sẽ không bao giờ để em phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
Vậy nên, hãy sớm tỉnh lại nhé.
End
Bạn thấy sao?