28
Mãi mãi sao?
Tôi, Thịnh Ninh và hai em ma cà rồng cùng đi xuống tầng dưới.
Khi thấy Thẩm Vô Việt, ấy đang nằm một mình trên sàn đại sảnh, kéo lê cái đuôi bẩn thỉu, với lớp vảy nứt nẻ, trầy xước đến mức thịt lộ ra.
Nghe thấy tiếng chúng tôi bước xuống, lập tức đứng dậy, cố gắng kéo đuôi ra sau để giấu, để lại một vệt máu dài trên sàn nhà.
“Đang màu.” Thịnh Ninh thì thầm vào tai tôi.
Nhưng gương mặt tái nhợt của ấy, tôi lại có chút khó chịu.
“Giang Tảo?”
Thẩm Vô Việt tôi, trong mắt hiện lên chút ngỡ ngàng.
Tôi không hiểu tại sao ấy lại ngỡ ngàng.
Bỗng nhiên, với tốc độ nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng, ấy lao đến bên tôi.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên:
“Ai… ai đánh em?”
Giọng ấy hơi run rẩy.
“Hả?”
Chẳng lẽ mặt tôi vẫn chưa hết sưng sao?
Ngay lập tức, Thẩm Vô Việt quay lại trừng mắt hai em ma cà rồng.
Ayn và Rein trông có vẻ oan ức.
Khi Thẩm Vô Việt không để họ giải thích và chuẩn bị vào mặt họ, Thịnh Ninh bước lên chắn trước hai người, còn tôi thì chắn trước Thịnh Ninh.
Phía sau là tiếng rên rỉ của hai ma cà rồng tội nghiệp.
“Đúng là số khổ! Bận rộn cả đêm…”
“Chẳng hút giọt máu nào, còn bị đánh thế này…”
“Thôi nào, đừng khóc nữa, đi lên trên đi!”
Hai em ma cà rồng lau nước mắt rồi lủi thủi lên lầu.
Chỉ còn lại tôi và Thẩm Vô Việt.
Tôi nhẹ nhàng đẩy ấy ra.
“Em đã biết hết rồi, tất cả mọi chuyện.”
Thẩm Vô Việt im lặng vài giây, thu tay lại:
“Vậy… em muốn đi sao? Em muốn rời xa ? Ra ngoài thế giới để tìm người đàn ông khác?”
“Sao biết người đó nhất định sẽ là đàn ông… không phải là phụ nữ?”
Trời ạ, tôi đảm bảo mình là thẳng, câu đó lại buột ra khỏi miệng.
Thẩm Vô Việt sững sờ tôi:
“Phụ… phụ nữ.”
“Thịnh Ninh, biết mà, phòng cẩn thận đến đâu cũng không phòng nổi…”
Thấy Thẩm Vô Việt định lao qua, tôi kéo ấy lại:
“Thật ra, em cũng khó mà gặp người nào tốt hơn .”
Tốt hơn về khoản giàu có ấy.
Anh là quái đã tiêu diệt cả một vương triều, số vàng bạc châu báu cổ xưa đó chắc chắn chất đầy một ngọn núi rồi…
Nghĩ đến thôi mà nước miếng tôi chảy ròng ròng:
“Nhưng em vẫn muốn ra ngoài ngắm thế giới.”
“Ý em là sao?” Thẩm Vô Việt tôi bối rối.
“Dù em rất mong một gia đình hạnh phúc, dù sao đây cũng chỉ là một thế giới dựng lên, không phải thực tế. Sau bao nhiêu năm sống trong thế giới của , em muốn ra ngoài, xem thế giới bên ngoài thế nào…”
Để ra ngoài mà tiêu tiền của .
Thẩm Vô Việt nắm lấy tay tôi: “Vậy… em sẽ quay lại chứ? Em thực sự không cần nữa sao?”
Tôi hít sâu một hơi: “Anh cũng có thể đi cùng mà.”
Mang theo tiền của .
Không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngùng. Sợ rằng Thẩm Vô Việt có thuật gì có thể nghe suy nghĩ của tôi, tôi vội thêm: “Thêm một điều nữa, không dùng thuật lên em nữa. Em muốn có trí nhớ trọn vẹn.
“Kể cả khi cãi nhau cũng không …”
“Không cãi nhau, em gì cũng đúng.” Thẩm Vô Việt lập tức tiếp lời.
Phải rằng, sau hàng ngàn năm, Thẩm Vô Việt đã thay đổi từ một quốc sư vô cảm trong câu chuyện thành một người khác hẳn.
29
Thực ra, Giang Tảo là một người rất đơn giản, không phải là chuyên gia về cảm.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn chân thành đối diện với tất cả mọi người.
Tôi tất cả mọi người và cũng mong mọi người thương tôi.
Có lẽ ban đầu mọi thứ không như ý.
Giống như trong những câu chuyện, những kẻ ngốc đều bị lừa đến mức thê thảm.
Giang Tảo đã cố gắng hết mình, có thể chấp nhận bị thương khắp người, không chấp nhận việc hối tiếc.
Dĩ nhiên, điều này chỉ hợp lý khi người nhận ra tấm chân của và không hoàn toàn cạn .
Quan trọng nhất, và Giang Tảo phải có cùng một chút ngốc nghếch.
Nhưng nếu cũng bị lừa dối,
Xin đừng rằng Giang Tảo là “chuyên gia cảm” của .
Vì ngay từ đầu, tôi đã mình không phải chuyên gia cảm rồi.
Hì hì…
“Buồn ngủ quá ~”
Tôi chớp mắt vài lần và nhận ra cảm giác ngứa và đau ở mắt đã biến mất từ lúc nào.
Có lẽ là vì trời sắp sáng.
Tôi ra bầu trời ngoài lâu đài, ánh sáng mờ nhạt của bình minh đã ló dạng.
“Về nhà thôi.”
“Hả?” Thẩm Vô Việt rõ ràng là chưa hiểu.
Tôi cánh cửa tầng thượng của biệt thự, nơi Thịnh Ninh không ra tiễn tôi.
Nhưng từ nay, những cuộc gọi chắc chắn sẽ cậu ấy bắt máy.
Thế là đủ rồi!
“Trời sáng rồi, về nhà là vừa trưa. Em đã hứa với dì Lưu là sẽ về ăn món cá chua ngọt của dì ấy nấu vào buổi trưa!”
Giữ lời hứa mới là công dân tốt.
Tôi cúi vết thương trên chân mình, đã gần như lành hẳn, trong khi đuôi của Thẩm Vô Việt vẫn còn rũ xuống.
“Tiện thể về xử lý vết thương của luôn đi, đừng để lỡ chuyến du lịch!”
“Chỉ là tiện thể thôi sao?”
“Ừ, chỉ là tiện thể thôi.”
“A a a… nhờ con dơi lớn đưa chúng ta về đi, không? Em đã ngồi trên nó khi đến đây rồi! Vèo một cái là đến nơi, nhanh lắm! Nhưng ngồi một mình đơn quá, em đã khóc, muốn có người đi cùng.”
“Không đâu, rắn sợ dơi.”
“Không mà! Em muốn có Thẩm Vô Việt đi cùng em!”
“Ừ, thôi.”
Phần ngoại truyện của Thẩm Vô Việt
Tôi không có ấn tượng gì về Lục Công chúa của triều đình. Không chỉ mình tôi, chắc là hầu hết mọi người đều không có ấn tượng gì.
Khi tôi báo tin Lục Công chúa sẽ kết hôn với tôi cho Hắc Sát – kẻ thích hóng chuyện – ta cũng chỉ lắc đầu:
“Chưa nghe đến người này, chắc chắn không phải đại mỹ nhân.
“Vì đại mỹ nhân nào tôi cũng nghe danh cả rồi.”
Hắc Sát uể oải đong đưa cái đuôi rắn đen của mình.
“Nhưng mà, ngài thực sự muốn kết hôn với một loài người sao?
“Hừ! Con người. Ngài phải cẩn thận đấy, bọn họ toàn là kẻ xảo trá.”
Tôi chẳng có ấn tượng xấu nào với con người.
Nhưng Hắc Sát thì có.
Điều này bắt nguồn từ việc ta từng bị một loài người tổn thương sâu sắc.
Tôi chỉ muốn sống đơn giản giữa con người, trải nghiệm cuộc sống của họ.
Yêu quái rắn vốn không phải loài sống theo bầy.
Từ khi sinh ra, chúng tôi đã bắt đầu con đường tu luyện, mất hàng trăm năm để trở thành quái.
Vì , ai nấy đều rất đơn.
Chỉ có những kẻ may mắn mới gặp đồng loại của mình.
Hắc Sát chính là đồng loại của tôi.
Anh ta cũng là một quái rắn tài năng bẩm sinh.
“Nhưng chẳng phải ngài đã với tôi rằng hoàng đế của triều đại này căm ghét quái và đã nghi ngờ thân phận của ngài rồi sao?
“Sao ông ta lại tốt bụng đến mức gả con quý báu của mình cho ngài?”
Lúc đó, tôi đã giữ mình thanh tịnh nhiều năm, không giống Hắc Sát vốn phóng túng từ nhỏ.
Những lời thô lỗ của ta khiến tôi có chút khó chịu.
Vì , tôi đuổi ta ra ngoài.
Tôi ngồi lại, tờ hôn ước trên bàn.
Chỉ là kết hôn thôi, không có nghĩa là phải xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi gặp mặt Lục Công chúa, tôi cũng thấy có chút nghi ngờ.
2
Lục Công chúa sống trong cung sâu, có lẽ rất ít người từng gặp.
Và tôi là một trong số “rất ít” đó.
Trước mặt tôi là một loài người vừa mới trưởng thành. So với tôi, người đã sống hàng ngàn năm, ấy thật non nớt.
Và gương mặt này, tôi cũng từng gặp qua rồi.
Đó là vào dịp cuối năm ngoái, khi tôi tìm đến một suối nước nóng kín đáo dưới chân chùa để tắm.
Bất ngờ phát hiện có người đang nấp trong bụi rậm để trộm tôi.
Ngay khi phát hiện ra tôi, người đó liền quay đầu bỏ chạy, chạy rất nhanh.
Tôi vội khoác áo, đuổi theo để bắt kẻ trộm.
Chạy một đoạn thì phát hiện đó là một trẻ.
Chính là Lục Công chúa.
Nhưng khi ấy, ấy trông còn thảm hơn hôm nay nhiều.
Mặt đỏ tía tai, còn chảy cả máu mũi.
Nghĩ người như chắc không thể ra chuyện gì, cũng chẳng điều gì to tát.
Vậy nên, tôi từ bỏ ý định ấy.
Nhưng giờ thì thế nào đây?
Tôi lấy quạt lông che một phần gương mặt, quan sát kỹ hoàng đế và Lục Công chúa.
Nhưng cũng chẳng thấy gì rõ ràng.
Có lẽ vì tôi là loài máu lạnh nên luôn nghi ngờ.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác họ đang âm mưu điều gì.
Nhưng công chúa là người nhút nhát.
Trong suốt bữa tiệc, ấy chỉ bẽn lẽn tôi bằng đôi mắt sáng ngời.
Ăn cũng rất ít.
Cuối bữa tiệc, tôi mới biết tên thật của ấy.
“Giang Tảo, công chúa của trẫm.
“Trẫm yên tâm khi giao con cho ái khanh Thẩm.”
3
“Tên nàng ấy là Giang Tảo, vì nàng ấy sinh vào buổi sáng, nên phụ vương đặt tên như .”
Khi tôi kể lại cho Hắc Sát nghe, mày ta nhíu chặt lại.
“Công chúa mà đặt tên qua loa sao?”
“Ta không biết.”
Hắc Sát gãi đầu: “Giết đi cho bớt rắc rối.”
Nhớ lại ánh mắt Giang Tảo tôi, tôi lại lòng trắc ẩn.
“Thôi kệ, cứ quan sát thêm đã.”
Nói xong, tôi vô thức gãi cổ tay và nhận ra trên tay mình xuất hiện vài chấm máu li ti.
Hắc Sát kéo tay tôi lại và hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Không rõ, từ sáng đã có rồi.”
“Hôm nay ngài có chạm vào thứ gì không?”
Tôi chợt nhớ đến túi hương mà Giang Tảo đã tặng cho tôi.
Tôi lấy túi hương ra, đổ hết các nguyên liệu bên trong ra ngoài.
Bạn thấy sao?