Tôi Và Bạn Thân [...] – Chương 6

24

Sau đó, Thẩm Vô Việt phát hiện ra mọi chuyện và tìm thấy hàng ngàn lá thư mà tôi đã giấu trong nhà.

Từng câu chữ đều đầy ắp tôi dành cho .

Khi đó, con rắn cạn cạn nghĩa ấy mới bừng tỉnh.

Vốn dĩ không có ý định tranh giành bất cứ thứ gì từ con người, cuối cùng đã tiêu diệt cả vương triều đó.

Không để lại bất kỳ sinh mạng nào.

Anh nghe rằng ở phía Nam có một tộc ma cà rồng trường sinh, chuyên về thuật hồi sinh.

, mang theo thi thể của tôi đến đó.

Nhưng khi đó, khả năng sinh sản của tộc ma cà rồng đang suy giảm.

Họ cần một phụ nữ loài người để trở thành chìa khóa cho sự sinh sản của gia tộc ma cà rồng trong tương lai.

Thẩm Vô Việt dĩ nhiên không thể để tôi trở thành tài sản của ma cà rồng.

Anh chỉ giả vờ đồng ý với họ để họ sử dụng thuật hồi sinh cho tôi, sau đó tìm cách để tôi thoát khỏi họ.

Vậy là giấu tôi trong vùng núi sâu, lặng lẽ canh giữ tôi suốt hàng ngàn năm.

Anh sợ tôi yếu đuối, nên đã hòa một nửa viên đan của mình vào cơ thể tôi để bồi bổ cho tôi.

Nhưng khi tôi tỉnh lại, tôi đã quên hết mọi thứ và chỉ còn lại nỗi sợ vô thức đối với Thẩm Vô Việt.

Chỉ cần đến gần, tôi liền trốn đi và khóc.

Thẩm Vô Việt không biết phải gì. Bên kia, tộc ma cà rồng thì sốt ruột đòi người, còn tôi thì không chịu để ý đến .

Đúng lúc đó, con của một người nông dân trong núi cứu mạng bị bệnh nặng và cầu xin Thẩm Vô Việt, “tiên nhân”, cứu giúp.

Người con đó chính là Thịnh Ninh.

Thẩm Vô Việt cảm thấy Thịnh Ninh cùng độ tuổi với tôi, có thể trò chuyện và giúp tôi hiểu mọi thứ.

, đồng ý cứu Thịnh Ninh và cam kết sẽ phù hộ cho gia đình họ vinh hoa phú quý qua nhiều đời, với điều kiện Thịnh Ninh phải luôn ở bên tôi.

25

Lúc đầu, Thịnh Ninh không thích tôi lắm.

Vì tôi mà cậu ấy phải dành cả đời để sống trong núi.

Thẩm Vô Việt còn dùng thuật kéo dài tuổi thọ của cậu ấy vô hạn.

Nhưng tôi lại rất thích Thịnh Ninh.

Cậu ấy là người thứ hai mà tôi có thể trò chuyện trong núi.

Người đầu tiên là Thẩm Vô Việt, tôi không muốn chuyện với ấy.

Vì thế, tôi bám lấy Thịnh Ninh mỗi ngày.

Một ngày nọ, khi chúng tôi đang chơi trong núi, Thịnh Ninh không may trượt chân ngã xuống thung lũng.

May mắn là có nhiều dây leo, cậu ấy chỉ bị ngất và thương nhẹ.

Nhưng tôi đã xuống tận đáy thung lũng, cõng cậu ấy từng bước trở về.

Đến nỗi chân tôi bị trầy xước và đau nhức, phải ngồi xe lăn do Thẩm Vô Việt chuẩn bị mỗi ngày.

Thịnh Ninh không hiểu và hỏi tại sao tôi lại cứu cậu ấy.

“Tình là gia đình mà mình tự chọn cả đời.”

Có Thịnh Ninh bên cạnh, tôi bắt đầu chuyện nhiều hơn với Thẩm Vô Việt.

Anh cũng là người đã chụp bức ảnh của tôi và Thịnh Ninh.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu, lời nguyền sinh sản mà tộc ma cà rồng đã đặt lên tôi bắt đầu phát huy tác dụng.

Tôi bắt đầu có những biểu hiện bất thường.

Mắt đỏ lên, thấy máu thì phấn khích, cơ thể nóng rực.

Điều không ngờ nhất là viên đan mà Thẩm Vô Việt cho tôi để bồi bổ lại phản tác dụng khi gặp phải lời nguyền.

Tôi phát bệnh ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu tự tổn thương mình chỉ để thấy máu.

Thẩm Vô Việt : “Giang Tảo, chỉ khi sớm kết hôn với tôi, trạng này của ấy mới có thể tốt hơn.”

Thịnh Ninh bị câu này của ấy lừa.

Đến khi tộc ma cà rồng đòi người, ấy đã chấp nhận trở thành “chìa khóa sinh sản”.

May mắn là giờ đây, người đứng đầu tộc ma cà rồng là hai em, không phải ma cà rồng đã cứu tôi năm xưa, và họ không biết hình dạng “chìa khóa” trông như thế nào.

Lần đầu tiên họ gặp Thịnh Ninh – một người phụ nữ quyến rũ và mạnh mẽ – cả hai đều say mê, ngay lập tức đồng ý chia sẻ cậu ấy.

26

Quá nhiều thông tin khiến đầu tôi không xử lý nổi.

Tôi đấu tranh một lúc rồi hỏi: “Không phải chứ chị hai, ban đầu cậu không thích tớ mà? Còn toàn là tớ chủ trước?”

Thịnh Ninh xấu hổ ôm tôi cọ cọ: “Đó là vì lần đầu gặp mặt thôi mà!

“Trên mạng đều lần đầu không thấy vừa mắt thì sau này sẽ thành thân đích thực.”

Hình như tôi bắt đầu hiểu ra rồi:

“Nhưng khoan đã, bố mẹ tớ và bố mẹ cậu là sao?”

Thịnh Ninh nghĩ ngợi rồi : “À, thực ra là có một bảng phân vai.”

?

Cô ấy đi đến đầu giường, mở ngăn kéo và lấy ra một tờ giấy đầy những cái tên chi chít:

“Thật ra, họ đều là quái rắn dưới trướng Thẩm Vô Việt. Để xem nào… người cậu gặp nhiều nhất là mẹ cậu, do dì Lưu đóng vai. Đôi khi mẹ tớ cũng là dì Lưu đóng, vì dì Lưu là người nấu ăn ngon nhất trong đám quái.”

“Hả? Thảo nào món cá chua ngọt của dì Lưu lại có vị giống y hệt mẹ tớ và mẹ cậu !”

Bất ngờ thật!

“Thế còn bố tớ…”

Thịnh Ninh vào bảng phân vai: “Ồ… là Lý, người từng đóng vai bố tớ đấy, cũng là người đánh xe ngựa cho nhà cậu, pha trà rất ngon nữa.”

Choáng! Đau đầu chết mất!

Thảo nào đám quái trong nhà họ Thẩm lại thương tôi như .

Thì ra tôi đúng là “nuôi lớn” bằng của cả một gia đình lớn!

Thấy tôi ngồi trầm ngâm, Thịnh Ninh rón rén lại gần:

“Xin lỗi, Tảo Tảo… cậu có thể tha thứ cho tớ không? Tớ thực sự quý cậu, là chân thành.”

Ôi chị hai ơi! Đừng cố giải thích kỹ quá, nghe có chút kỳ cục…

Tôi gãi đầu, siết chặt tay cậu ấy:

“Thực ra những chuyện trước đây tớ chẳng nhớ chút nào, tay cậu ấm áp, tim cậu cũng ấm áp.

“Tớ thấy điều đó thật lòng, không thể giả dối, nên chúng ta luôn là thân, mãi mãi cũng sẽ như .”

Đột nhiên, tôi nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của cậu ấy.

“Nhưng mà, Ninh Ninh, cậu bị ép buộc mà, cậu không thích ở đây. Tớ có thể đưa cậu đi.”

Tôi thấy hai má Thịnh Ninh thoáng ửng đỏ, cậu ấy ngập ngừng lắc đầu.

“Cứ ở tạm đi, giờ cũng .”

Tôi gian, thích thú hỏi:

“Ồ? Kể tớ nghe chút đi nào~”

Khi chúng tôi đang thì thầm trò chuyện, đột nhiên có người gõ cửa.

27

Tôi không phân biệt đó là hay em.

Dù sao cũng chỉ là một ma cà rồng trông uể oải, chán nản.

“Con rắn già đang đứng ngoài biệt thự kia, máu sắp cạn rồi, tôi có thể hút không?”

“Không chịu nổi nữa rồi.”

Là Thẩm Vô Việt.

Tôi và Thịnh Ninh nhau.

Thực ra, tôi vẫn chưa biết phải đối mặt với ấy thế nào.

Dù nghe những câu chuyện đầy đau lòng kia, lòng tôi lại không có cảm lớn.

Bởi những gì xảy ra hàng ngàn năm trước, tôi không còn nhớ chút gì.

Như thể nghe thấy suy nghĩ của tôi, Thịnh Ninh giải thích thêm: “Điều này cũng liên quan đến Thẩm Vô Việt, ấy đã dùng thuật để liên tục xóa và chỉnh sửa ký ức của cậu.

“Nhờ mà ký ức của cậu không có bất kỳ sơ hở nào và cậu luôn tin tưởng vào gia đình.

“Kể cả trước đây khi hai người cãi nhau, ấy cũng như !”

“Tệ thật!” Tôi bĩu môi.

Đây chẳng phải là gian lận sao?

“Tớ muốn gặp ta!”

Thịnh Ninh ngăn tôi lại, nghiêm túc : “Dựa trên hiểu biết của tớ về cậu và bản chất của Thẩm Vô Việt – một người giỏi giả vờ đáng thương và biết cách dùng quyến rũ – tớ có thể đoán trước kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

“Nhưng tớ vẫn phải , hãy suy nghĩ thật kỹ. Dù ta đã nhiều điều để bù đắp cho cậu, bao gồm việc tạo cho cậu một gia đình hạnh phúc và những ký ức thương…

“Nhưng những điều đó không phải là lý do để quên đi những tổn thương mà cậu đã phải chịu.”

“Anh ta không dễ buông bỏ đâu, rắn mà, chỉ cần cậu cho nó một cơ hội, nó sẽ bám lấy cậu mãi mãi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...