Tôi Và Bạn Thân [...] – Chương 2

5

Đợi khoảng mười phút mà Thẩm Vô Việt vẫn chưa ra.

Đoán chắc ấy còn đang tắm, cọ rửa kỹ càng nữa.

Vì hồi mới cưới, tôi từng phàn nàn về mấy cái vảy cứng trên người ấy tôi xước vài lần.

Sau này, khi tắm chung, tôi thấy Thẩm Vô Việt lạnh lùng cầm cái khăn tắm nhỏ, cọ tới cọ lui trên đuôi của mình.

“Có nên vào tắm chung không nhỉ? Nhưng hơi lười…”

Nghĩ một hồi, tôi quyết định chờ ấy bế tôi đi tắm luôn. Biệt danh “con lười nhỏ” của tôi không phải là vô lý.

Giờ thực sự là tôi lười đến nỗi chẳng muốn bước xuống sàn nữa.

Thì sao chứ? Đàn ông chẳng phải là để sai bảo sao? Dù ấy là nhân vật ghê gớm cỡ nào, với lại tôi cũng đâu kém cạnh!

Vừa nghĩ, tôi vừa hài lòng lấy thêm một viên sô-- từ hộp đã ôm theo từ nãy.

Vừa định ăn thì lại nghĩ đến thân Thịnh Ninh, cậu ấy cũng thích ăn loại sô-- này như tôi.

Khi nỗi nhớ một người đạt đến đỉnh điểm, phải tìm cách liên lạc với họ, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vậy là tôi lập tức nhấc điện thoại gọi cho cậu ấy.

Thực ra, ngoài việc sau khi kết hôn liên lạc với Thịnh Ninh không còn như trước, thì tôi cũng thấy khá hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Nhưng không hiểu sao, mỗi lần tôi gọi hay nhắn tin với Thịnh Ninh, mười lần thì có chín lần cậu ấy không trả lời.

Dù có trả lời thì cũng không còn nhiệt như hồi bé., cảm giác như chỉ có mình tôi vẫn còn ở lại chỗ cũ.

Vấn đề này luôn khiến tôi băn khoăn, tôi cũng từng tự nhủ rằng có thể vì trong hang của ma cà rồng sóng yếu, cậu ấy không nhận .

Nhưng tôi thà mất Thẩm Vô Việt còn hơn mất đi cậu ấy. Vậy nên tôi luôn cố gắng điều chỉnh cách giao tiếp, hy vọng mọi thứ có thể trở lại như xưa.

“Tút… tút…”

Cứ nghĩ lần này lại không kết nối , tôi thở dài chuẩn bị ngắt cuộc gọi.

Bỗng nhiên, điện thoại kết nối.

“Chuyện gì thế?”

6

Trời ạ! Đó là giọng của một người đàn ông! Không phải của Thịnh Ninh! Chẳng lẽ là Bá tước ma cà rồng đó? Nhưng giọng nghe trẻ quá!

Đúng lúc Thẩm Vô Việt tắm xong, đẩy cửa phòng tắm bước ra, hơi nước tỏa ra khắp nơi.

Tôi vội vàng vẫy tay ra hiệu cho ấy biết là mình đang gọi điện thoại, bảo ấy đừng lên tiếng.

Có lẽ là muốn chọc tức tôi, Thẩm Vô Việt liền to: “Có chuyện gì ?”

Đầu dây bên kia im lặng một chút.

Tôi có thể cảm nhận sự không vui từ đối phương, giọng trở nên xa xăm hơn.

“Anh là đàn ông à?”

Điện thoại phát ra tiếng kim loại va chạm, tôi hơi sợ liền vội :

“Không phải đâu, đó là chồng tôi.

“Tôi là phụ nữ.”

Sau lưng, Thẩm Vô Việt khẽ lạnh, tôi quay lại lườm ấy một cái, rồi không để ý đến ấy nữa.

“Tôi là Giang Tảo, thân của Thịnh Ninh, tôi muốn gặp cậu ấy, giờ có tiện không?”

“Muốn gặp Thịnh Ninh… có tiện không…” giọng bên kia lại xa dần.

Nhưng ngay sau đó, giọng ấy lại quay lại: “Rất tiện đấy.”

Không hiểu sao, dù giọng giống hệt như lúc nãy, tôi lại có cảm giác như là người khác đang .

Nhưng cảm giác kỳ lạ này nhanh chóng tan biến khi giọng tiếp theo vang lên.

“Alo… alo… Tảo Tảo?”

“Ôi… ôi… Ninh Ninh!” Tôi đến mức gần như khóc òa lên, chắc chắn là giọng của Thịnh Ninh, đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa chuyện với nhau, mũi tôi cay xè.

“Cậu… cậu dạo này sống ổn chứ? Tớ nhớ cậu lắm, liên lạc với cậu khó quá. Dạo này cậu có rảnh không? Tớ muốn rủ cậu đi chơi, không?”

Tôi hỏi cậu ấy một cách dè dặt.

Nhưng giọng bên kia trở nên kỳ lạ, lẫn vào đó là những âm thanh va chạm…

Thậm chí còn có tiếng thở khẽ của phụ nữ…

Tôi hoảng hốt, Thẩm Vô Việt nhận ra nét mặt không ổn của tôi, trèo lên giường nằm cạnh, đuôi rắn bạc của ấy quấn lấy chân tôi.

Tôi vội vàng ngồi dậy, hét vào điện thoại: “Cậu sao ? Có phải Bá tước đó bắt nạt cậu không!”

Nhưng Thịnh Ninh chỉ khẽ : “Không… không sao đâu…” rồi tắt máy.

7

Đầu óc tôi như đóng băng, tôi vội buộc tóc và định xuống giường, lại bị Thẩm Vô Việt kéo lại.

Anh ấy nhíu mày, đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi.

“Tự nhiên sao thế này?”

Tôi lo lắng, không biết phải gì, chỉ ngơ ngác Thẩm Vô Việt và : “Bạn thân của em bị bắt nạt, em phải đi cứu cậu ấy!”

Sau khi kể lại mọi chuyện cho Thẩm Vô Việt, ấy chỉ nhẹ. Đuôi rắn dài của ấy vòng lên eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Anh ấy hôn tôi một cái, thở dài:

“Thật là chậm hiểu, khả năng siêu đần độn của em có thể giảm đi chút không?”

Mặt tôi đỏ bừng, hiểu ý của Thẩm Vô Việt.

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

“Em đi trễ chút nữa là có thể mẹ đỡ đầu.”

Anh ấy chỉ một câu khiến tôi im lặng:

“Vậy… con của ma cà rồng và con người thì sẽ như thế nào nhỉ? Nửa người nửa dơi à?”

“Tôi sao mà biết, chẳng phải em nên lo chuyện của mình sao?”

Đến lượt tôi thì tôi giả vờ ngơ ngác.

“Hả? Chuyện của mình là chuyện gì cơ?”

Thẩm Vô Việt trợn mắt tôi đầy châm biếm, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:

“Bạn thân em, cưới ma cà rồng nào ?

“Hôm trước tôi đi công tác qua dãy biệt thự phía Nam trên vách đá, định ghé thăm giúp em, chưa nghe em ấy cưới ai cả.”

Tôi ấy, suy nghĩ một lúc:

“Là một Bá tước.

“Các Bá tước ma cà rồng trong độ tuổi đó chắc chỉ có một người thôi. Còn cụ thể tên thì em không rõ lắm…”

Thẩm Vô Việt tôi với ánh mắt đầy mỉa mai.

Anh ấy với giọng đầy châm biếm: “Đúng là trí nhớ phu nhân lúc có lúc không. Thời buổi nào rồi, còn có Bá tước ma cà rồng sao? Xem truyện nhiều quá rồi à?”

Tôi nhíu mày, phản bác lại.

“Tất nhiên là có Bá tước rồi! Anh ta còn là vị hôn phu ban đầu của em đấy, vì em sợ máu, còn Thịnh Ninh sợ rắn, nên chúng em đã hoán đổi hôn ước. Anh biết mà!”

“Cái gì! Em còn có vị hôn phu ban đầu à? Chứ không phải ngay từ đầu đã là chỉ muốn cưới thôi sao?”

“Ai chứ? Khi đổi hôn ước, và Bá tước đó đều đồng ý mà…”

Vừa , giọng tôi càng lúc càng nhỏ, còn biểu cảm của Thẩm Vô Việt thì càng lúc càng nghiêm trọng.

Anh ấy hít một hơi sâu: “Giang Tảo, không đúng, ngay từ đầu hôn ước của đã là với em rồi, chắc chắn. Chưa từng có bất kỳ sự hoán đổi nào, mà hoán đổi hôn ước trước lễ cưới thì không phải là điều kiêng kỵ và phi lý sao? Người bình thường nào lại đồng ý chứ?”

Tôi ngẩn người, lí nhí đáp: “Em và Thịnh Ninh đã đồng ý mà…”

Thẩm Vô Việt chậm rãi lắc đầu, cái đuôi rắn của ấy cũng rời khỏi người tôi, cuộn tròn trên giường:

“Em đang phải không?

“Ngay từ đầu đã muốn rồi, em Thịnh Ninh cưới một ma cà rồng. Nhưng ma cà rồng là một giống loài cổ xưa và rất khép kín, họ không dễ dàng cưới con người vợ.

“Theo những gì biết, hiện nay chủ gia tộc ma cà rồng, cũng là những ma cà rồng trẻ nhất, là một cặp song sinh.

“Họ đã sống hàng ngàn năm và chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.”

Nghe Thẩm Vô Việt , đầu tôi như muốn nổ tung, nổi hết da gà.

Nếu không có Bá tước ma cà rồng nào cả,

Vậy thì Thịnh Ninh rốt cuộc đã cưới cái gì đây?

8

Đêm nay chắc chắn là tôi không thể ngủ chút nào.

Mọi thứ quá kỳ lạ, không phải là thứ mà bộ não không có nếp nhăn của tôi có thể hiểu .

Tôi quyết định gọi cho mẹ ngay lập tức, có lẽ vì quá muộn, nên bà không bắt máy.

Tôi quyết định về nhà một chuyến.

Thẩm Vô Việt vẫn nằm trên giường, bận tâm đến chuyện nhỏ là “vị hôn phu đầu tiên của tôi không phải là ấy”:

“Anh là lựa chọn thứ hậu sao?”

“Không sao mà, chỉ là người thay thế thôi mà, không sao đâu.”

Tôi chịu không nổi khi ấy cứ lải nhải bên tai, đột nhiên lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của quái rắn lúc mới gặp.

Sao càng sống với nhau lâu, ấy càng giống một cây hài nhỉ?

“Chồng ơi, đưa em đi với, muộn rồi, đưa em về nhà mẹ nhé, em cần hỏi họ một số chuyện.”

Thẩm Vô Việt hừ lạnh, quay đầu đi: “Cần thì gọi chồng, không cần lại gọi là lão rắn.

“Trong lòng em, chỉ là một đồ vật, hừ.”

Tôi giả vờ thản nhiên nhún vai: “Được thôi, em tự đi… mà mẹ thấy đối xử với em như , có khi lại gả em cho người khác cũng nên!”

Thẩm Vô Việt lập tức bật dậy, tôi đầy ai oán.

Đuôi bạc quấn nhẹ vào cổ tay tôi, từ từ kéo tôi lại gần ấy:

“Thắt cà vạt cho đi, vợ !”

“Được chứ, chồng ~”

9

Ngoài trời đang đêm tối gió lạnh, dì giúp việc là dì Lưu sợ tôi lạnh, quấn tôi lại như con heo con, lúc tiễn còn rơi mấy giọt nước mắt.

“Ông chủ, ngài phải chăm sóc phu nhân cho tốt đấy!

“Phu nhân mềm mại nhỏ nhắn của chúng tôi về nhà mẹ đẻ rồi, hu hu hu…”

À… giải thích một chút, đây không phải là chuyện của “nàng dâu bé nhỏ.”

Chiều cao của tôi là 1m73, mà quái rắn chung đều rất cao.

Như dì giúp việc Lưu ấy, bà cao tận 1m85, mà còn là thuộc dạng thấp nữa!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...