Tôi và thân lấy nhầm người rồi.
Cậu ấy sợ rắn, lại cưới phải một quái rắn lạnh lùng.
Tôi sợ máu, lại lấy một Bá tước ma cà rồng.
Vậy nên, bọn tôi quyết định đổi chồng cho nhau.
Sau một năm kết hôn, khi bị quái rắn hành hạ đến không ngủ , cuối cùng tôi gọi cho thân.
Đầu dây bên kia, giọng cậu ấy thở hổn hển đứt quãng.
“Cậu sao rồi, có phải Bá tước kia bắt nạt cậu không?”
“Không… không sao…” Cuộc gọi đột nhiên bị ngắt.
Tôi cảm thấy mắt cá chân mát lạnh, xuống thấy chiếc đuôi rắn bạc quấn quanh chân.
Chồng quái rắn ôm tôi vào lòng, hôn một cái:
“Em đi trễ chút nữa là có thể mẹ đỡ đầu.”
1
Tôi và Thịnh Ninh là thân từ nhỏ.
Bọn tôi chơi thân vì hai nhà đều là thương gia qua nhiều thế hệ giàu có.
Chỉ khi chơi với Thịnh Ninh tôi mới không cần tiết kiệm chi tiêu.
Muốn mua gì là mua đó.
Vì , Thịnh Ninh thường với tôi:
“Giang Tảo, cậu ngây thơ như này phải gả cho người tốt.”
“Nếu không thì vừa mất , vừa mất tiền…”
“Không , tớ phải kết hôn cùng cậu để còn trông chừng!”
Thế là, khi đến tuổi bàn chuyện hôn nhân,
Mẹ của Thịnh Ninh chọn quái rắn Thẩm Vô Việt, người kinh doanh dược liệu, gia đình ấy bán thuốc.
Còn mẹ tôi lại chọn một Bá tước ma cà rồng có tước vị cho tôi.
Bà nghĩ rằng như sẽ cho tôi, một đứa ăn no ngủ kỹ, một chỗ dựa ổn định.
Nói tước vị này giống như công việc ổn định .
Nhưng trớ trêu là hai bà mẹ quá trọng chọn rể, quên mất rằng tôi sợ máu, còn Thịnh Ninh sợ rắn.
Khi nhận ra thì mọi thứ đã gần như quyết định xong.
Lúc này muốn từ hôn cũng không kịp nữa, tin tức hai nhà gả con đã lan ra ngoài.
Tôi ảnh vị hôn phu của Thịnh Ninh, Thẩm Vô Việt, mà ngơ ngác.
“Ninh Ninh, rắn thật sự có hai…”
“Dừng lại! Đừng nữa!”
Thịnh Ninh không nhịn mà rùng mình một cái.
“Rắn thì vừa ghê tởm, da lại lạnh và thô ráp, ai thèm quan tâm… gì chứ! Cấm luôn! Báo cảnh sát bắt đi!”
Một lát sau, Thịnh Ninh lại ngẩn ngơ ảnh vị hôn phu Bá tước ma cà rồng của tôi, ồ, đúng rồi, tôi còn chưa biết tên ta là gì, vì mỗi khi thấy ta, tôi lại cảm thấy choáng váng.
“Giang Tảo, cậu xem, đến chức Bá tước rồi còn phải treo mình ngủ trên trần hang không?”
Tôi lắc đầu bất lực: “Chắc là không đâu…”
“Cậu thấy đó, cậu cũng chỉ là chắc thôi!”
Thịnh Ninh vốn thông minh, khi ngốc thì ngốc thật: “Giang Tảo, thực ra tớ…”
“Thịnh Ninh…”
Ở bên nhau hơn hai mươi năm, chỉ cần chúng tôi cùng mở miệng là biết đối phương muốn gì: “Sao không đổi thử nhỉ?”
Tôi với Thịnh Ninh như .
“Tớ đi kiểm chứng xem rắn có đúng là… cậu đi kiểm chứng xem ma cà rồng có ngủ treo không.”
Vậy là chúng tôi đã tùy tiện đổi vị hôn phu với nhau như thế. Còn bất ngờ hơn là các vị hôn phu của chúng tôi cũng chẳng có ý kiến gì.
Cũng tùy tiện không kém.
Thịnh Ninh còn trêu tôi: “Chắc là chúng ta gả đúng người rồi, họ còn thoải mái hơn chúng ta ấy chứ!”
Nhưng sau này, chúng tôi đã dùng cả quãng đời còn lại để hối hận về quyết định này.
2
Đêm đó, bàn ăn đầy sơn hào hải vị, tôi chẳng vui chút nào.
Cô giúp việc bên cạnh là dì Lưu lại vui vẻ múc cho tôi một bát canh nóng: “Phu nhân, món này bồi bổ lắm đấy!”
Trời đất! Kể từ khi gả về đây, chỉ mới một năm, mấy lần rồi tôi phải đổi kích cỡ nội y vì chật quá.
Bổ nữa là to thêm mất! Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn uống.
“Thẩm Vô Việt… tối nay về không?”
Chồng tôi, Thẩm Vô Việt, kinh doanh dược liệu, kiếm tiền nhiều lắm, ít khi về nhà, ban đầu tôi thực sự rất vui.
Nhưng dần dần, mỗi lần ấy về, tôi lại thấy buồn bã, chủ yếu là vì mỗi lần Thẩm Vô Việt về, lưng và mông tôi lại khổ sở.
Đau dai dẳng cả tuần.
Qua tuần sau, con rắn chết tiệt ấy lại về và tiếp tục hành hạ tôi đủ kiểu.
Có lần, tôi khóc lóc hỏi : “Anh về thường xuyên như , chẳng lẽ kinh doanh dược liệu không ăn , sắp sản rồi hả…?”
Kết quả là hôm đó tôi bị đau suốt hai tuần, Thẩm Vô Việt dỗ dành thế nào tôi cũng không vui.
Cuối cùng, ấy phải cho tôi một căn nhà và hai thẻ ngân hàng mới dỗ tôi vui.
Mà tôi vui cũng chỉ vì biết ấy chưa sản thôi!
“Phu nhân, hôm nay cậu chủ sẽ về.
“Ngài ấy dặn phu nhân chuẩn bị sẵn sàng.”
Chuẩn bị gì chứ? Cũng không cần rõ.
Tên rắn chết tiệt này, cứ chờ đấy!
3
Khi ấy về, ấy đã mang cho tôi loại sô-- tôi thích nhất.
Một hộp tận 300 đồng vàng! Anh ấy mang hẳn hai xe luôn!
“Còn túi xách đâu? Tôi dặn mua túi mà?”
Tôi hào hứng lục lọi trong đống sô-- trên hai xe, trước khi đi công tác, tôi đã nhắc Thẩm Vô Việt mua túi.
Vừa hay sắp đến sinh nhật thân Thịnh Ninh.
Từ khi kết hôn, cậu ấy lấy Bá tước ma cà rồng, sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh, lâu rồi tôi chưa gặp cậu ấy, muốn tặng cậu ấy một chiếc túi hàng giới hạn.
Nhưng Thẩm Vô Việt không trả lời câu hỏi của tôi, ấy từ tốn cởi cúc áo, cái đuôi bạc dài kéo lê trên sàn nhà.
Phần đuôi cứ đập nhẹ nhàng xuống mặt đất, đó là dấu hiệu ấy đang không vui.
Nhưng tôi mải tìm túi, chẳng để ý gì, mãi đến khi ấy dùng đuôi tháo cà vạt, phát ra tiếng “vút vút” trong không khí, tôi mới ý đến.
Cặp lông mày đẹp cau lại, đôi mắt vàng tràn đầy sự bất mãn.
Nhưng ấy mới vào nhà 7 phút, tôi còn chưa kịp gì chọc giận mà!
Tôi đột nhiên xuống chỗ sô-- dưới chân, à, đúng rồi, quên mất là phải cảm ơn con rắn dễ thương của mình rồi.
Tôi mở một hộp sô--, mỉm bước về phía ấy, lấy một viên đưa lên miệng Thẩm Vô Việt:
“Nào… há miệng ra nào, con rắn già… à không… ông xã, ăn sô-- nào!”
Suýt nữa hớ, tôi ngượng ngùng với Thẩm Vô Việt và cố gắng mở miệng ấy ra để đút viên sô-- vào.
Kết quả là nhoe nhoét cả nửa khuôn mặt ấy.
Thẩm Vô Việt càng giận hơn, ấy dùng đuôi cuốn lấy eo tôi rồi lao về phía phòng ngủ.
4
Lao đi, lao đi.
Nhưng mà cả dinh thự quá rộng.
Khoảng cách từ phòng khách đến phòng ngủ của chúng tôi phải đi qua hai cái sân.
Thế là Thẩm Vô Việt với nửa khuôn mặt nhoe nhoét đen, kéo tôi băng qua sân.
Những quản gia, người hầu đều thấy, mhưng tất cả đều là những con rắn tốt bụng.
Thấy chúng tôi, họ chỉ : “Chắc chắn là phu nhân lại nghịch ngợm rồi.”
“Phu nhân lại nghịch ngợm nữa rồi.”
“Ông chủ lại chiều chuộng rồi ~”
Cuối cùng, Thẩm Vô Việt thở hổn hển kéo tôi về đến phòng ngủ, đóng cửa rồi thả tôi xuống giường.
Bị ấy cuốn đi một quãng dài tôi hơi chóng mặt, cuối cùng uể oải rơi xuống giường.
Nhưng lại cố giả bộ như bị đau.
“Ái da! Đau chết mất!”
Tôi quay đầu lại, bĩu môi xoa xoa cánh tay, thấy gương mặt của Thẩm Vô Việt thì không nhịn .
“Hahaha… lão rắn, đi rửa mặt đi, không? Cầu xin đấy… bây giờ như nửa mặt đang cắm vào đống phân ấy.”
Tôi thấy Thẩm Vô Việt cố gắng hít thở sâu mấy lần, liếc tôi một cái rồi bước vào phòng tắm, đóng cửa cái “rầm”.
Một loạt tác gọn gàng, dứt khoát.
Tôi nằm nghiêng, chống tay lên đầu, chẳng hề sợ việc mình vừa tự chuốc họa vào thân.
Thì sao chứ?
Dù gì tối nay chắc chắn sẽ không dễ chịu rồi, chi bằng khó lão rắn một chút, để mình vui lên.
Câu “đến đâu hay đến đó” không phải không có lý!
Mà sao tôi gọi Thẩm Vô Việt là lão rắn nhỉ? Vì quái thường sống lâu hơn con người mà.
Lão rắn này bao nhiêu tuổi nhỉ?
Tôi không dám hỏi.
Bạn thấy sao?