Giữa chừng, em của Tống Thanh Dịch gọi điện cho tôi.
Đầu dây bên kia giọng đầy lo lắng:
“Thẩm Hi, em đang ở đâu?”
“Em có thể đến nhà họ Thẩm một chuyến không? Hiện giờ Tống Thanh Dịch đang không ổn lắm.”
Tôi im lặng, định cúp máy.
Người kia dường như nhận ra tôi không muốn nghe thêm, bắt đầu khẩn khoản giải thích:
“Em có biết không? Khi ấy học đại học, gia đình cắt hết chu cấp. Để có tiền trả học phí cho em, giữa trời đông giá rét, ấy vừa viết phần mềm, vừa thêm.”
“Tất cả đều là vì em.”
Tôi vẫn luôn nghĩ gia đình Tống Thanh Dịch giàu có, số tiền ấy giúp tôi học đại học đều là tiền của nhà.
Hóa ra còn có chuyện này phía sau.
Người kia thấy tôi không gì cũng không cúp máy, biết là có tác dụng, liền tiếp tục:
“Em nghĩ lại xem, trước đây Tống Thanh Dịch đã từng tốt với em thế nào.”
Đúng , trước đây Tống Thanh Dịch đã thực sự đối xử tốt với tôi.
Nhưng tại sao sau này ấy lại trở thành như ?Có lẽ, con người đều sẽ thay đổi.
Giờ lành sắp đến, Tạ Viễn Xuyên trong bộ lễ phục rể đã đứng ở cửa.
Tôi không muốn dây dưa thêm nữa.
Chuyện đã qua thì cứ để nó qua.
Tôi khẽ :
“Tình trạng của Tống Thanh Dịch không ổn, không nên tìm tôi, mà nên tìm bệnh viện hoặc cảnh sát.”
“Tôi và ấy đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Xin đừng phiền tôi thêm, cảm ơn.”
Nói xong, tôi cúp máy, tiện tay chặn số vào danh sách đen rồi tắt điện thoại.
Tiếp tục đón chào ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
HẾT.
Bạn thấy sao?