Tôi Tưởng Vớ Được [...] – Chương 4

16

Cố Phong lại không gì.

Tôi nhíu mày: “Trả lời đi, có phải thích chị rồi không?”

Anh ấy như không nghe thấy, chỉ vùi đầu dụi vào cổ tôi: “Chị ơi, người chị thơm quá…”

Thôi bỏ đi, đôi co với một người đang say cũng vô ích.

Tôi định đẩy ấy ra, mà đẩy mãi không nổi.

Hơi thở ấm nóng của Cố Phong phả vào cổ tôi.

Vừa ẩm vừa nóng.

Lên xe rồi, Cố Phong tựa hẳn vào người tôi, tay vòng qua eo tôi.

Miệng lầm bầm, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày:

“Hôm nay chị chơi vui quá ha.”

“Chị thích chơi với bọn họ đến sao?”

“Chị là nhớ em… mà em có thấy chị nhớ chỗ nào đâu?”

Nghe xong màn “kể tội”, tôi nâng mặt ấy lên: “Ghen rồi hả?”

“Ừm.”

Tôi đổi giọng, nghiêm túc hỏi: “Vậy chị hỏi thật nhé, cái bé rủ em hát lúc nãy là ai?”

Cố Phong ngơ ngác tôi: “Cô bé nào cơ?”

“Thì cái gọi em hát cùng đó.”

Anh ấy ngẩn ra vài giây, như đang cố nhớ lại.

Rồi lắc đầu: “Không quen.”

Tôi yên tâm, để mặc ấy dụi đầu vào cổ mình.

Đưa về tận cửa nhà, tôi không nhịn , xoa đầu một cái.

“Cuối tuần gặp lại.”

Tôi vừa quay người đi, liền bị kéo lại vào một vòng tay ấm áp.

“Nhưng mà… giờ em không muốn để chị đi.”

17

Anh ấy cúi đầu xuống định hôn, tôi nghiêng đầu né đi.

Môi chỉ lướt qua má tôi.

Tôi đối diện với ánh mắt đen đầy bất mãn của Cố Phong.

Tôi vỗ nhẹ mặt ấy: “Đợi lúc nào tỉnh rượu rồi hôn.”

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng trầm thấp: “Hạ Tô, thật ra em không có say, nếu chị không thích thì cứ đẩy em ra.”

Bất ngờ bị gọi tên thật.

Không gọi “chị”, mà gọi tên.

Rõ ràng em trai có tâm tư không đơn thuần.

Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều.

Cố Phong đã giơ tay lên, khẽ vuốt gáy tôi.

Khuôn mặt điển trai áp sát xuống.

Anh ấy không hôn giỏi, chỉ là vụng về mút mát, cắn nhẹ.

Tôi đặt tay lên vai , siết lấy cổ áo.

Nhắm mắt lại, chủ đáp trả.

Hô hấp cả hai bắt đầu rối loạn.

Anh ấy rất kiềm chế, tay chỉ đặt trên eo tôi.

Còn tay tôi…

Không nhịn mà lén luồn vào trong áo , chạm đến cơ bụng săn chắc bao ngày tôi ao ước.

Ừm.

Sờ thật thích.

Tôi đang mải mê “khảo sát” thì cảm nhận một ánh cực kỳ mạnh mẽ từ bên cạnh.

Tôi mở mắt ra — liền thấy mẹ của Cố Phong đang đứng ở cửa, tươi như bà mẹ chồng tương lai.

Tôi lập tức đẩy mạnh Cố Phong ra.

Ngại chết mất, mặt tôi đỏ bừng:

“A-a dì ạ, chào dì…”

Dì ấy tít mắt:

“Không sao không sao, hai đứa cứ tiếp tục, coi như dì không tồn tại nha~”

Bên cạnh, Cố Phong có vẻ vẫn chưa hôn đủ, tách ra rồi mà hơi thở vẫn chưa ổn định.

Đôi mắt kiểu cún con chằm chằm tôi, tay vòng lấy eo tôi định đè xuống tiếp.

Tôi chống lại ấy, thì thầm:

“Mẹ em đang ở đây, để lát nữa hôn tiếp.”

Anh ấy vẫn mạnh mẽ siết eo tôi, tiếng bị nuốt trọn trong nụ hôn.

Dì thấy thế thì tới mức không khép miệng, còn chu đáo giúp tụi tôi đóng cửa lại.

Đến khi bị hôn đến choáng váng, toàn thân nóng bừng lên, tôi mới chợt nhận ra —

Người uống say, thường hay mình tỉnh.

Cố Phong lúc này, rõ ràng là đã say rồi.

Say rồi thì hoàn toàn không còn lý trí, chỉ còn lại bản năng của một con “quái vật thích hôn”.

Cuối cùng, tôi phải cấu mạnh vào eo ấy.

Anh nhăn mặt vì đau, buông tôi ra.

Ánh mắt đầy tủi thân và oan ức.

Tôi kiềm chế đẩy ra: “Cuối tuần gặp lại.”

18

Lại đến thứ Sáu.

Từ lần mất kiểm soát hôn nhau hôm trước, tin nhắn WeChat của Cố Phong chuyển sang chế độ “trực tiếp không vòng vo”.

【Chị ơi, em nhớ chị.】

【Đang gì đấy.】

【Muốn gặp chị, muốn hôn.】

【Hôm nay không có tiết, em tới gặp chị không?】

【Muốn đón chị tan .】

【……】

Đúng kiểu hóa thân thành em trai cún sữa bám dính vô đối.

Tôi gửi định vị công ty cho : Đến đây đón chị.”

Anh nhắn lại liền:

“Đợi em.”

Tan , tôi còn cẩn thận lấy gương trang điểm ra dặm lại son.

Hoàn hảo.

Tôi ngồi chờ một lúc ở chỗ , đợi đến khi Cố Phong nhắn tin bảo sắp đến, tôi mới đi xuống.

Cùng lúc đó, một nam đồng nghiệp trong phòng cũng đứng dậy.

Anh ta giúp tôi bấm thang máy, tôi mỉm cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”

Nhưng mà… sao vào thang máy rồi, ta cứ đứng sát vào tôi thế?

Trong thang máy chỉ có hai người.

Thôi kệ, sắp đến rồi.

Tôi cau mày, cố chịu đựng.

Lần thứ ba, cánh tay ta chạm vào tay tôi.

Tôi không nhịn nổi nữa:

“Anh có thể đứng xa tôi một chút không?”

Nam đồng nghiệp không hề lùi lại, ngược lại còn tiến sát hơn.

“Hạ Tô, chẳng phải em thích sao? Trong thang máy chỉ có hai đứa mình, không cần giả vờ nữa đâu.”

Hả?

“Anh gì đó, tôi quen lắm à?”

Tôi cạn lời.

Chúng tôi thậm chí còn không cùng phòng ban.

Chỉ là chỗ ngồi của ta đối diện chéo với tôi trong văn phòng.

Thế mà ta lại như không thấy biểu cảm chán ghét trên mặt tôi, cứ không ngừng tiến lại gần.

“Gần đây em cứ với hoài, mặt còn đỏ nữa. Lúc nãy cũng cố đợi tan cùng, còn dặm lại son môi vì nữa, biết hết đó…”

???

Một văn phòng luôn thân thiện và lịch sự như tôi, giờ như sắp nổ tung.

Tôi ta với ánh mắt không thể hiểu nổi.

Cái giống gì của thể loại tự luyến này ?

“Anh bị bệnh à?”

Cửa thang máy mở ra, tôi lập tức lao ra ngoài, bị ta túm lấy cổ tay.

“Hạ Tô, biết em ngại, không sao đâu. Tuy rồi, tụi mình có thể lén qua lại mà…”

Trong lúc hoảng loạn, tôi ngẩng đầu, từ xa thấy Cố Phong đang ôm bó hoa đứng ở quầy lễ tân.

Tôi lớn tiếng gọi: “Chồng ơi! Có người đang quấy rối em!”

Cố Phong ngẩng lên, về phía tôi.

Thấy cổ tay tôi bị nắm chặt, gương mặt lập tức lạnh tanh, ôm hoa bước về phía này.

19

Nam đồng nghiệp kia thấy thế, cuối cùng cũng chột dạ buông tay: “Thì ra em có chồng rồi, sao không sớm?”

Tôi lao tới bên Cố Phong, kéo đi.

Không kéo nổi.

Cố Phong mặt lạnh như tiền, đưa hoa cho tôi, rồi giơ tay lên xoay cổ tay như đang chuẩn bị đánh nhau.

Tôi ôm lấy : “Chồng à, bỏ đi.”

Giữa nơi công cộng mà đánh người thì không hay lắm.

Tên kia, tôi sẽ báo lên sếp.

Cố Phong cúi đầu, thấy tôi ôm eo , thì cũng bình tĩnh lại.

Ra khỏi tòa nhà, mới nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, như đang kiểm tra: “Chị không sao chứ?”

Tôi lắc đầu.

Là người mê trai, gương mặt lúc này, tôi tạm thời quyết định tha thứ cho thế giới một giây.

Tôi kể lại sự việc, Cố Phong cau mày: “Đôi lúc thấy cũng ghen tỵ với mấy gã tự tin mặt dày như thật.”

Tôi khó hiểu: “Ghen tỵ gì với họ chứ?”

“Vừa bình thường vừa tự tin, không giống …” Anh bỗng ngưng lại, đôi mắt đen thẳm tôi chăm : Đến giờ vẫn phải đoán xem chị có thích không.”

Tôi bật , cầm lấy bó hồng trong tay, khẽ lắc: “Tặng chị hả?”

Cố Phong đỏ cả vành tai, đôi mắt sáng long lanh tôi: “Ừm.”

Trên đường về, nắm tay tôi.

Tôi không hất ra.

Bàn tay lớn của siết chặt qua các ngón tay tôi, nắm thật chặt.

Khi đưa tôi tới cửa nhà, kéo tay tôi lại: “Nhà chị có con cún trắng 20cm biết lộn vòng ấy, chị có muốn theo về xem không?”

Anh xong còn gãi mũi đầy ngượng ngùng.

Tôi nghe thấy nhấn mạnh “20cm”, mặt cũng bắt đầu đỏ.

Cố không : “Nhưng mà chị không hứng thú với cún biết lộn vòng.”

Cố Phong thấy tôi sắp quay vào, cuống lên.

Anh ấy trực tiếp kéo tay tôi đặt lên cơ bụng mình.

“Vậy… có muốn sờ cơ không’’

20

Hả?

Hai mắt tôi sáng rực.

Toang rồi, cái này là tôi thật sự có hứng thú đấy.

Lần nữa đến nhà .

Vì bóng ma tâm lý của lần đầu gặp mặt, tôi xác nhận đi xác nhận lại là nhà không có ai, cả nhà đi du lịch, một tuần sau mới về. Lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Vừa vào cửa, con cún sữa trắng từng gặp hôm trước liền lắc lư đi tới.

Nó dụi dụi vào chân tôi.

Tôi xoa đầu nó, nó còn lăn ra phơi bụng cho tôi vuốt ve, nằm ngoan trong lòng bàn tay tôi nũng.

“Dễ thương quá.”

Tôi đang mải mê vuốt ve nó, thì một cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.

Tấm ngực săn chắc áp sát vào lưng tôi.

Hơi thở nóng rực ghé sát tai: “Chị ơi, đừng vuốt nó nữa, vuốt em nè.”

Tôi bị Cố Phong bế thẳng lên, ôm vào phòng ngủ, đặt xuống giường.

Trước mặt tôi, cởi áo.

Phần thân trên để trần, cúi đầu tôi, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi vào trong.

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình, giọng trầm khàn: “Thích không, chị?”

Hai chữ “chị ơi” rơi từ đầu lưỡi , khiến toàn thân tôi mềm nhũn.

Mặt tôi đỏ bừng.

Sao tự nhiên lại chủ thế?

Cố Phong dẫn tay tôi từ từ lần xuống dưới: “Cả chỗ này, chị cũng thích đúng không? Còn nữa, chỗ chị quan tâm nhất…”

Tôi bị trêu đến choáng váng.

Hơi thở nóng hổi phả bên tai.

Anh ghé sát, thì thầm một câu: “Chị ơi, em thật sự có đó… muốn thử không?”

Mặt tôi đỏ rực như phát sốt.

Một bé cún trắng cực phẩm tự dâng đến cửa, không ăn thì phí.

Tôi tuy nước miếng muốn trào ra, vẫn cố giữ chút hình tượng đoan trang.

Tay tôi chống lên ngực , thẹn thùng hỏi:

“Như … có nhanh quá không?”

Nhưng mà cảm giác dưới tay tốt quá, tôi không kiềm , lại sờ nhẹ thêm cái nữa.

Phía trên, hơi thở lại trở nên gấp gáp.

Cố Phong từng bước áp sát, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Tôi bị dồn đến tận cuối giường.

“Chị là người tự trêu em trước đấy.”

Anh rồi, giữ lấy gáy tôi, cúi đầu hôn xuống.

Lần này, nụ hôn của thành thạo hơn rất nhiều.

Tôi bị hôn đến choáng váng, thở không ra hơi.

Bàn tay lớn của Cố Phong cũng bắt đầu không yên phận.

Cơ thể tôi mềm nhũn.

Anh dường như nhận ra tôi đang run, cúi đầu ghé vào tai tôi.

Giọng thiếu niên trầm thấp, mềm mại như cánh lông vũ: “Được không?”

Tôi không diễn nữa, chủ vòng tay ôm lấy eo : “Đừng hỏi nữa, mau lên đi.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân tôi mỏi nhừ.

Tôi vừa cử tay, bỗng phát hiện ngón áp út có thứ gì đó.

Tôi – người vẫn nằm lười biếng trên sofa – lập tức bật dậy.

“Cái ‘vật đó’… vừa vặn ghê.”

Phía sau lại có hơi thở nóng rực áp sát, cái đầu dụi vào hõm cổ tôi.

Giọng khàn khàn vang lên bên tai: “Chào buổi sáng, chị ơi. Tối qua chị có hài lòng không?”

Mặt tôi lại đỏ bừng.

Nghĩ tới đoạn cuối bị ép đến mức khóc…

Tôi cố ra vẻ bình thản:”Cũng… tạm .”

Phía sau vang lên tiếng trầm thấp: “Vậy chị ơi, nhận nuôi bé cún trắng của chị đi nhé. Em muốn cún của chị. Làm cả đời luôn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...