11
Từ lần gặp trước, đầu tôi cứ không ngừng nghĩ về Cố Phong.
Cảnh ấy đánh người.
Giọng điệu nũng đòi tôi thổi tay.
Và cả tiếng “chị ơi” áp sát bên tai trước khi chia tay.
Chết rồi.
Tôi lại đổ nữa rồi.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Tôi đặc biệt trang điểm kỹ càng, chọn một chiếc váy xinh đẹp nhất.
Trong nhà hàng, sau khi ăn xong, tôi định tranh thủ trả tiền để thể hiện độ “chị đại” của mình.
Vậy mà lại bị Cố Phong nắm cổ tay ấn nhẹ xuống.
Anh ấy ngước mắt tôi, mở mã QR thanh toán ra:
“Nhà có quy định, con không trả tiền.”
Tim tôi lại mềm nhũn thêm một chút.
Ai em trai thì không đáng tin?
Em trai cũng đáng lắm chứ!
Ra đường đi dạo, Cố Phong đồng hồ, rồi cúi xuống tôi:
“Còn sớm, chị muốn đi đâu nữa không?”
Tôi đường viền hàm sắc nét của , và cả hàng mi dài rậm đang khẽ rung .
Lòng tôi chợt xao xuyến:
“Xem phim đi.”
Tôi cố ý chọn một bộ phim cảm lãng mạn.
Trong rạp, ấy lo hết – từ mua vé đến bắp rang và nước uống.
Khán phòng toàn là các cặp đôi.
Thậm chí đến cảnh cao trào, cặp ngồi cạnh tôi còn đang… hôn nhau.
Tiếng nước vang lên, khiến tôi bất giác nhớ tới nụ hôn “tai nạn” hôm đầu gặp mặt.
Hôm đó ngại quá nên không kịp để ý.
Nhưng bây giờ hồi tưởng lại – đôi môi mềm mại của Cố Phong.
Cơ ngực săn chắc, và đôi mắt kiểu cún con đang bối rối tôi vì bị hôn bất ngờ…
Khiến tôi lại muốn… ăn hiếp lần nữa.
Tôi ôm chặt lấy cánh tay mình.
Chỉ sợ bản thân lại không kiềm chế mà sờ soạng người bên cạnh.
Đột nhiên, bên tai vang lên hơi thở ấm áp:
“Chị ơi, lạnh à?”
Tôi quay đầu.
Môi lướt nhẹ qua má Cố Phong.
Anh ấy sững người.
Cổ họng khẽ , rồi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Cậu ấy vẫn như không có chuyện gì xảy ra, đưa áo khoác cho tôi:
“Nếu lạnh thì khoác cái này vào.”
“Ờ… cảm ơn.”
Bên cạnh, tiếng hôn nhau khiến người ta đỏ mặt tim đập vẫn vang lên không dứt.
Suốt cả buổi xem phim, tâm trí tôi cứ bay tán loạn.
Không biết Cố Phong có nghĩ tôi cố không nữa?
Hình tượng chị chín chắn tôi khổ sở xây dựng biết bao lâu… đừng sụp đổ chứ!
Kết thúc phim, ấy như thường lệ đưa tôi về nhà.
Tôi vừa định quay người rời đi, bỗng cất tiếng: “Có muốn ôm một cái không?”
12
Hả?
Cố Phong hơi ngại ngùng: “Anh thấy mấy cặp khác trước khi chia tay đều ôm nhau… như mới giống thật.”
Tôi tai ấy đỏ bừng, suýt bật .
Ôm thì ôm, gì mà bày đặt ngại ngùng đáng như thế?
Tôi dang tay ra đầy thoải mái.
Cố Phong cao quá.
Dù đã cố cúi người xuống, tôi cũng chỉ ôm ngang hông.
Tôi cảm nhận người ấy có chút cứng đờ, cơ bắp vẫn săn chắc, cảm giác như thường lệ: rất ngon.
Tôi còn nghe nhịp thở bắt đầu gấp gáp.
Anh đang hồi hộp.
Khiến người ta càng muốn trêu chọc.
Tôi phải gồng mình lắm mới không đưa tay sờ vào bụng luôn.
Thật sự sợ dọa chạy mất.
Kết thúc cái ôm, ghé sát thì thầm bên tai tôi: “Hẹn gặp lại, chị ơi.”
Câu khiến tim tôi ngứa ngáy.
Trước khi Cố Phong kịp quay đi, tôi không nhịn nữa, kéo vạt áo lại: “Này, trong thời gian chị tạm thời của em, thì những chuyện , chị cũng đúng không?”
Anh đứng khựng lại, hàng mi nhẹ run: “Chị muốn gì?”
Tôi nuốt nước bọt, bao nhiêu ngày giả vờ chị ngoan hiền đến giờ chính thức “thoát vai”: “Cho chị sờ cơ bụng cái đi.”
13
Cố Phong đỏ bừng chỉ trong một giây.
Đôi mắt kiểu cún con lập tức tròn xoe, khô khốc : “Vậy không hay đâu… tụi mình chỉ là trai tạm thời mà.”
Tôi giả vờ buồn bã: “Không cho cũng … vì hứa em, chị đã không dám đi bar gọi nam tiếp viên rồi… Lâu quá không sờ cơ bắp thèm chết mất…”
Anh tôi, đôi mắt đen sâu thẳm dần tối lại: “Chị đang uy hiếp em à?”
Tôi khẽ: “Sao lại thế , em nghĩ nhiều rồi.”
Cố Phong mím môi, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: “Chỉ… một cái thôi đấy.”
Tôi lập tức kéo vào phòng, đè lên ghế.
Tai ấy đỏ rực, quay mặt sang chỗ khác không dám tôi.
Như thể là một nam tiếp viên lần đầu đi khách: “Bắt đầu luôn… hả?”
Tôi nâng cằm ấy lên, bắt thẳng vào mắt mình:
“Đúng rồi, tự kéo áo lên đi.”
Mặt ấy lại từ từ ửng đỏ, khẽ mím môi.
Ngón tay thon dài ngoan ngoãn túm lấy vạt áo: “Nhưng trước, không quá đà.”
…
Tôi đưa tay sờ thử.
Ngón tay Cố Phong siết chặt tay vịn ghế, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng.
Đôi mắt kiểu cún con của ấy đã bắt đầu mờ sương.
Cả người vừa ngoan vừa đẹp đến mức không chịu nổi.
Trước khi rời đi, Cố Phong chỉnh lại quần áo.
Anh hít một hơi ổn định nhịp thở, rồi khàn giọng lời tạm biệt: “Hẹn gặp lại chị, cuối tuần sau.”
14
Nhưng tôi đã không thể đợi đến cuối tuần.
Từ hôm đó, cả trong mơ tôi cũng toàn thấy cơ ngực trắng trẻo của Cố Phong, cơ bụng rắn chắc.
Gương mặt trắng hồng đầy ngại ngùng.
Ánh mắt ươn ướt tôi.
Dễ thương muốn xỉu.
Tôi tự nhắc mình: không thể vấp ngã cùng một chỗ hai lần.
Dù em trai có tốt đến đâu, vẫn phải thử thách.
Không thể chỉ vì một gương mặt đẹp mà lao đầu vào.
Nhưng tôi thật sự không nhịn nổi.
Tối giữa tuần, tôi gọi điện cho .
“Chị ơi?”
Đầu dây bên kia hơi ồn, còn có tiếng nhạc rất lớn.
Giống như đang ở KTV.
Bên cạnh còn có giọng con ngọt ngào: “Cố Phong, bài sau mình hát cùng nhau nha~”
Tôi nghe mà tim thắt lại, cảnh giác tăng lên: “Em đang ở đâu?”
“Chị đợi chút, trong phòng ồn quá, em nghe không rõ.”
…
Một lúc sau, bên kia mới yên tĩnh lại.
Tôi không nhịn hỏi: “Em đang đi với ai ?”
“Tiệc của câu lạc bộ đó chị. Mà sao chị lại gọi cho em?”
Giọng qua điện thoại vẫn ngọt ngào như thường, vang bên tai tôi khiến tim cứ nhột nhột.
Tôi chơi bài ngửa luôn: “Chị nhớ em.”
…
Đầu dây bên kia, hơi thở bỗng chốc trở nên dồn dập: “Chị ơi, đừng trêu em.”
Tôi vẫn thẳng thắn: “Chị muốn gặp em.”
Cố Phong gửi cho tôi một định vị — là một quán KTV.
“Chị tới gần thì nhắn em, em ra đón.”
Tôi còn cẩn thận thay một chiếc váy xinh xắn.
Khi gặp nhau, Cố Phong cũng không giấu ánh thêm mấy lần:
“Hôm nay chị xinh quá.”
Tôi khoác tay , khẽ nhếch môi : “Chị đẹp là em thích là .”
Anh ấy cứng người trong một giây, không hề đẩy tôi ra.
Khi bọn tôi bước vào phòng karaoke, cả căn phòng lập tức im bặt một giây.
Tôi cũng nhanh chóng cảm nhận —
Một ánh mắt đầy địch ý đang về phía tôi.
Ánh đó đến từ một mặc váy trắng, gương mặt xinh xắn, rất đáng .
15
Vừa ngồi xuống, mấy cậu con trai bắt đầu trêu ghẹo:
“Cố Phong, em xinh đẹp này là ai , trước giờ chưa từng thấy qua nha?”
“Giấu kỹ quá nha, không tính giới thiệu tụi một chút à?”
…
Tiếng ngọt ngào trong điện thoại lúc trước cũng vang lên:
“Cố Phong, chị ấy là ai thế?”
Tôi cũng đưa mắt về phía Cố Phong.
Muốn xem ấy sẽ trả lời ra sao.
Không ngờ, nghiêng đầu tôi.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đen của thiếu niên khẽ dao .
Anh ghé sát tai tôi, hỏi nhỏ: “Chị muốn là ai?”
Tôi thu lại ánh mắt, suy nghĩ vài giây, rồi khẽ mỉm : “Chào mọi người, tôi là… chị của cậu ấy.”
Cả phòng lập tức sôi nổi hẳn lên.
“Cố Phong, hồi nào em có bà chị xinh thế này ?”
“Chị còn độc thân không, thích mẫu người thế nào?”
…
Cả ánh mắt địch ý của ban nãy cũng tan biến.
Cô ấy rót cho tôi một ly nước trái cây:
“Chị ơi, cái này ngon lắm!”
Đám sinh viên đại học đúng là ngây thơ dễ gần, so với mấy người lớn đầy toan tính, dễ đối phó hơn nhiều.
Chẳng bao lâu, tôi đã hòa nhập cực nhanh.
Tôi hát cùng họ, chơi xắc, vui hết cỡ.
Tụi con trai ai cũng không đấu lại tôi, kể cả Cố Phong, từng người từng người đều bị tôi chuốc ngã.
Mấy em ấy giơ ngón cái khen lia lịa:
“Chị giỏi ghê!”
“Chị của Cố Phong đỉnh thật đó, hay là cho xin contact, mai mốt rủ đi chơi chung?”
Tôi đang chơi rất hăng, định đồng ý chơi thêm một vòng nữa thì tay bị nắm lại.
Cố Phong sắc mặt trầm xuống, ánh mắt mang chút u oán: “Chị định chơi đến bao giờ nữa?”
Tôi thấy đủ rồi thì rút lui: “Thôi không chơi nữa, mai còn có việc.”
Cậu con trai ban nãy liền móc điện thoại ra: “Vậy cho xin số liên lạc…”
Người bên cạnh thấy vẻ mặt không vui của Cố Phong, liền huých nhẹ cậu ta.
Cố Phong kéo tôi đứng dậy, chắn ngang tầm của người kia: “Để em đưa chị về.”
Vừa ra khỏi cửa, tôi đã bị Cố Phong nắm cổ tay kéo đến sát tường.
Gương mặt trắng trẻo của bắt đầu ửng đỏ, mí mắt hơi rũ xuống: “Chị chỉ là chị thôi sao? Chị còn muốn có thêm mấy em trai nữa?”
Anh buông tay tôi ra, hai tay chống vào tường.
Cái đầu mềm mại dụi vào hõm cổ tôi, giọng pha mùi rượu lẩm bẩm không rõ: “Em đã cho chị sờ cơ bụng rồi… chị không định chịu trách nhiệm à?”
Cố Phong có vẻ say rồi.
Không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, lời cũng chẳng còn mạch lạc.
Giọng mềm mại, cứ như đang nũng.
Cái đầu cọ qua cọ lại như cún con, đáng đến mức muốn xỉu.
Người ta vẫn bảo, rượu vào là lời thật lòng.
Tôi nâng mặt ấy lên: “Em không muốn em trai của chị à?”
Hàng mi Cố Phong khẽ run: “Ừm.”
Tôi không nhịn , tiếp tục dụ dỗ: “Vậy em muốn gì của chị?”
Bạn thấy sao?