Tôi Tưởng Anh Sắp [...] – Chương 7

Tôi gật đầu thẳng thắn, ôm chặt lấy nũng nịu.

“Trước đây chồng cũng tốt với em, chỉ là em bị mờ mắt không thấy, bây giờ em đã nhận ra rồi. Chồng ơi, em lắm.”

Lục Huyền Trạch sững người, trong mắt dâng lên nhiều cảm , cuối cùng quay đầu đi, giả vờ : “Toàn lời ngon ngọt để dỗ , lúc hôn mê, em có gọi điện tìm vài gã đàn ông đến không đấy?”

Tôi lập tức lắc đầu, giơ tay thề.

“Không có, tuyệt đối không, em cả ngày ở đây chăm sóc , không rời nửa bước.”

“Xem như em còn có lương tâm.”

Lục Huyền Trạch nhẹ giọng đáp, thấy tôi lo lắng, chủ an ủi: “Yên tâm, vết thương trên người thì ghê thật không nặng, sẽ nhanh hồi phục thôi.”

Tôi gật đầu, ôm lấy tay không buông.

“Chồng ơi, lúc nhào qua bảo vệ em, thật sự dọa em chết khiếp. Lần sau đừng cứu em nữa, phải tự lo cho bản thân trước.”

Dù sao thầy bói năm xưa đã không sai, lần này may mắn không sao, lần sau thì chưa chắc.

Đã quyết định cùng Lục Huyền Trạch sống tốt với nhau, tôi không muốn phải goá bụa khi còn trẻ.

Thế , người luôn nghe lời tôi như Lục Huyền Trạch lần này lại ôm chặt lấy tôi, kiên quyết : “Không , lần sau vẫn sẽ cứu em.”

10.

Sau khi tỉnh lại, Lục Huyền Trạch vẫn nằm viện dưỡng thương suốt một tuần.

Trong khoảng thời gian đó, tôi gần như ở lại bệnh viện cùng , chỉ về nhà lấy đồ, chăm sóc tận , tháo bỏ mọi khúc mắc trong lòng, cuộc sống trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Sau khi nũng với Lục Huyền Trạch, nhờ chỉnh lại tóc giúp tôi, tôi đặc biệt dặn dò:

“Đợi em về nhà tắm rửa rồi quay lại nhanh thôi, nhớ đợi em về ăn cơm cùng nhé.”

Lục Huyền Trạch mỉm gật đầu.

“Được, đợi em.”

Tôi hài lòng xách đồ, chuẩn bị ra cửa, lại chợt nhớ ra gì đó, chạy tới chu môi trước mặt .

“Hôn em một cái.”

Lục Huyền Trạch càng dịu dàng hơn, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi.

“Hôn.”

Tôi lập tức đỏ mặt, xách túi rời khỏi phòng bệnh.

Lần này về nhà không chỉ để tắm, tôi còn định mang theo mấy cuốn sách mà Lục Huyền Trạch thích đọc để giải trí trong bệnh viện.

Dù sao gần đây tâm trạng lúc nào cũng tốt, dường như chẳng thấy buồn chán vì ở bệnh viện.

Không nghĩ nhiều nữa.

Tôi tắm xong, thu dọn sách vào túi, lái xe quay trở lại bệnh viện.

Vừa đi đến cửa, bất ngờ nhận điện thoại từ thân.

“Nguyện Nguyện, không ổn rồi! Hôm đó chúng ta chuyện ở quán cà phê bị ghi hình lại rồi! Phát trên tivi rồi đấy!”

Tôi giật mình, trong đầu lập tức nhớ lại những lời tôi và thân ở quán cà phê sáng hôm đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Xong rồi!

Đó chính là chương trình tài chính mà Lục Huyền Trạch thích nhất, tập nào cũng xem không sót, tuyệt đối không thể để nghe thấy!

Tôi lập tức cắm đầu chạy về phía phòng bệnh.

Mở cửa ra, từ tivi vang lên tiếng tôi và thân.

—— Lúc đó tôi thật sự nghĩ ấy sắp chết rồi, cũng không thể trách tôi… Bây giờ ấy chắc chắn sẽ ly hôn với tôi, có khi cuối cùng tôi chẳng lấy tài sản gì.

—— Cậu thật sự không thích ấy chút nào sao?

—— Không thích, lúc đầu tôi nghe ấy không sống qua ba mươi tuổi, nên mới cưới ấy để lấy di sản, lúc đó nhà tôi mới sản, nợ nần chồng chất, cả nhà gần như không thể sống nổi, đây là cách tốt nhất tôi nghĩ ra.

Trong chương trình, MC đang phỏng vấn một chuyên gia kinh tế, giữa lúc chuyện, tiếng tôi và thân chuyện vang lên rõ ràng.

Ngoài âm thanh của chương trình, căn phòng bệnh yên lặng đến mức đáng sợ.

Lục Huyền Trạch mặc bộ đồ bệnh nhân, ngồi trên giường, tay cầm điều khiển, chằm chằm vào màn hình tivi, nụ trên mặt đã biến mất hoàn toàn.

Tôi sợ đến mức khẽ run lên, dè dặt lên tiếng: “Chồng ơi, em có thể giải thích không?”

Nhưng Lục Huyền Trạch không tôi, giọng vang lên trống rỗng.

“Thì ra đây là lý do em chọn kết hôn với , trách gì lần trước bị bệnh vào viện, em lại vui đến thế.”

“Anh đừng giận, cẩn thận vết thương…”

Anh vô cảm : “Em không phải vẫn luôn mong sớm chết sao? Để thừa kế tài sản của .”

“Em không có…”

Tôi theo phản xạ phủ nhận, nghĩ đến những việc mình đã trước đây, lòng chột dạ, đành thành thật : “Được rồi, trước đây đúng là em có nghĩ , sau này… sau này em thật lòng thích rồi! Chồng ơi, em sai rồi.”

Tôi tiến lại gần, như mọi lần ôm lấy tay nũng nịu.

Trước đây mỗi lần như , Lục Huyền Trạch sẽ nguôi giận, ôm tôi vào lòng, lần này, không đậy, chỉ quay đầu tôi chằm chằm.

“Đường Nguyện, rốt cuộc em , hay tiền của ?”

Tôi nghiến răng, thật: “Em cả hai.”

“Em cố như , định chọc tức chết à?”

“Chẳng phải tự hỏi em sao?”

Nói dối thì không tin, thật lại không chịu nghe.

Thấy tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, tôi đau lòng vô cùng, vội vàng giúp bình tĩnh.

“Anh bớt giận đi, đừng để cơ thể thêm mệt, vết thương của vẫn chưa lành mà. Em biết bây giờ không muốn thấy em, em sẽ đi, lát nữa em lại quay lại thăm , không?”

Thấy vẫn không gì, tôi đành buông tay.

Xong rồi.

Lần này thật sự không thể dỗ nữa.

Nếu chuyện này xảy ra cách đây một tuần, cùng lắm tôi vỗ mông bỏ đi, bây giờ, tôi lại thật sự không nỡ rời xa .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...