8.
Vụ tai nạn xe đến quá đột ngột.
Rất nhanh, cánh cửa xe bị vặn mở, mấy y tá giúp đỡ mới có thể đưa Lục Huyền Trạch ra khỏi người tôi, đặt lên xe cứu thương.
Tôi quấn tấm chăn lông, không kịp nghĩ gì khác, lập tức chạy tới.
“Cho tôi lên xe, tôi cũng đi cùng!”
Y tá: “Cô có quan hệ gì với bệnh nhân?”
Tôi Lục Huyền Trạch đang nằm trên cáng, kiên quyết : “Tôi là vợ ấy!”
Xe cứu thương lao nhanh về phía bệnh viện, y tá bình tĩnh kết nối các ống dẫn của thiết bị y tế lên người Lục Huyền Trạch, âm thanh máy móc đều đặn vang lên trong xe.
Tôi không chút nào thấy an tâm, ngược lại càng thêm sợ hãi, bởi tôi đã thấy lưng của Lục Huyền Trạch.
Lưng đã be bét máu, không còn một tấc da lành.
Những vết thương đó, lẽ ra nên xuất hiện trên người tôi.
Chiếc xe vừa rồi đã đâm vào bên phải, tức là vị trí ghế phụ bên phải mà tôi ngồi là nguy hiểm nhất, mà giờ đây tôi ngoài mấy vết trầy xước, hoàn toàn không có vết thương nghiêm trọng nào.
Nhìn Lục Huyền Trạch máu me đầy người, tôi vươn tay nắm chặt lấy tay , lòng đầy day dứt và đau đớn.
“Lục Huyền Trạch, em muốn tiền thừa kế của , không muốn thật sự chết…”
Xe cứu thương đến bệnh viện.
Lục Huyền Trạch đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi đứng trước cửa phòng, thấp thỏm đèn báo sáng, trong lòng chỉ có sợ hãi và lo lắng.
Nếu lời tiên tri thành sự thật thì phải sao đây?
Nếu Lục Huyền Trạch thật sự chết…
Nước mắt tôi rơi lã chã xuống đất.
Tôi bắt đầu thấy hối hận.
Nửa giờ sau, ba mẹ Lục Huyền Trạch vội vã chạy đến, thấy vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, trên mặt đầy lo âu.
“Rốt cuộc là sao ? Sao lại đột nhiên gặp tai nạn?”
Tôi đầy áy náy, cúi đầu thật sâu.
“Cảnh sát , xe đối diện uống rượu lái xe ngược chiều, nên mới đâm vào chúng tôi. Là lỗi của tôi, ấy bị thương là vì bảo vệ tôi, lẽ ra, ấy sẽ không bị nặng thế này.”
Mẹ Lục thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
“Đây không phải lỗi của con. Huyền Trạch vì bảo vệ con, đó là do nó tự nguyện.”
Tôi lắc đầu, không dám nửa năm qua tôi vẫn thầm mong chết, có lẽ là do tôi nhắc nhiều quá, ra vận xui rồi chăng?
Ca phẫu thuật của Lục Huyền Trạch kéo dài suốt bốn tiếng.
Tôi chờ suốt bốn tiếng ngoài cửa, vừa thấy người ta đẩy ra, lập tức chạy đến.
“Các mảnh kính vỡ găm vào mô da nên mất thời gian xử lý lâu hơn một chút, may mà ngoài chấn thương lưng, không phát hiện vấn đề nào khác, vết thương đã xử lý xong, tạm thời không có gì đáng ngại, sau này vẫn cần tiếp tục theo dõi.”
Nghe xong lời bác sĩ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu gương mặt của Lục Huyền Trạch.
Anh vẫn hôn mê, sắc mặt tái nhợt, vết máu đã lau sạch, hô hấp đều đặn, nhịp tim mạnh mẽ.
Lục Huyền Trạch vẫn còn sống.
Thật tốt quá.
Nửa năm qua đây là lần đầu tiên tôi thấy vui mừng vì điều đó.
9.
Vết thương của Lục Huyền Trạch nặng thì không quá nặng, nhẹ cũng không hề nhẹ, mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Lúc đó tôi đang ôm đầu , giúp điều chỉnh tư thế.
Bởi vì vết thương ở lưng, Lục Huyền Trạch chỉ có thể nằm sấp, bác sĩ dặn phải thỉnh thoảng đổi tư thế để tránh cơ bị kéo căng quá lâu, biến dạng gương mặt.
Cứ cách nửa tiếng tôi lại giúp điều chỉnh một lần, lo lắng gương mặt đẹp trai của bị hủy hoại.
Lục Huyền Trạch từ từ mở mắt, vừa cất lời, giọng đã khàn đặc.
“Đường Nguyện, em đang gì ?”
“Anh tỉnh rồi!”
Tôi kêu lên kinh ngạc, lập tức ôm lấy cánh tay , lo lắng : “Chồng ơi, em lo cho lắm, may mà tỉnh rồi, nếu không em thật sự không biết phải sao.”
Trước đây khi nũng với Lục Huyền Trạch, tôi vẫn có chút diễn kịch, lần này, tôi thật sự lo lắng, đến mức viền mắt đỏ hoe.
Tối qua tôi không về nhà, ở lại bệnh viện chăm sóc suốt đêm, không chợp mắt, nghĩ ngợi nhiều chuyện, càng nghĩ càng buồn.
Lục Huyền Trạch ngạc nhiên tôi, một lúc sau, ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Làm em lo rồi.”
Anh nhẹ nhàng ôm tôi một cái, hỏi: “Em có bị thương không?”
Tôi giơ bàn tay phải, lộ ra băng gạc trên tay. “Chỉ bị xây xát nhẹ, y tá còn khen, chồng bảo vệ em thật tốt. Chồng em thật tuyệt.”
Lời ngon ngọt tuôn ra như suối.
Lục Huyền Trạch có vẻ hơi ngượng ngùng, mặt hơi nóng lên. “Giờ mới biết tốt à?”
Bạn thấy sao?