Tôi Tưởng Anh Sắp [...] – Chương 3

4.

Tôi quấn mình trong chăn cầu xin tha thứ, giọng khàn đặc không ngừng gọi “chồng ơi”, không đổi lại chút xíu lòng trắc ẩn nào từ Lục Huyền Trạch.

Mãi đến trưa hôm sau, một cuộc gọi khẩn từ công ty mới lôi ta đi .

Vừa khi bước chân ra khỏi nhà, tôi liền nhảy khỏi giường, tràn đầy sức sống phóng ra khỏi biệt thự, câu đầu tiên khi gặp thân ở quán cà phê là:

“Chắc tớ phải ly hôn rồi.”

Phụt!

Bạn thân phun cả ngụm cà phê.

“Cậu không phải mới cưới nửa năm sao? Sao thế? Lục Huyền Trạch không tốt với cậu à?”

“Cũng không hẳn… Tối qua lúc tớ gọi nam mẫu thì bị ấy bắt tại trận.”

Tôi kể lại chuyện tối qua mặt mày đầy lo lắng.

“Lúc đó tớ thật sự nghĩ ấy sắp chết rồi, cũng không thể trách tớ… Giờ chắc ấy sẽ đòi ly hôn, có khi đến cả tài sản tớ cũng không lấy .”

Bạn thân hỏi: “Cậu thật sự không thích ấy chút nào sao?”

Tôi lắc đầu.

“Không thích. Hồi đó nghe ấy không qua nổi tuổi ba mươi, tớ mới cưới vì muốn có di sản, lúc đó nhà tớ mới sản, nợ ngập đầu, cả nhà gần như không thể sống nổi. Đây là cách tốt nhất tớ có thể nghĩ ra.”

Lục Huyền Trạch không qua nổi tuổi ba mươi, chuyện này gần như là chắc chắn, chính nhà họ Lục đã xác nhận.

nửa năm qua tôi luôn chiều chuộng ta hết mức, chỉ mong ta ra đi suôn sẻ để tôi yên tâm, ai ngờ tối qua lại lật thuyền.

Bạn thân nghĩ một lúc rồi : “Nhưng tớ thấy Lục Huyền Trạch hình như cũng khá thích cậu đấy, nghĩ mà xem nửa năm qua ấy đã mua cho cậu bao nhiêu thứ?”

Tôi thở dài, lắc đầu.

“Đó đều là những điều đã thỏa thuận trong ba điều ước trước khi cưới. Cậu không biết đâu, tối qua ấy đáng sợ lắm, như muốn tớ . Có lẽ hôm nay khi tớ về nhà, giấy ly hôn đã chờ sẵn trên bàn rồi.”

Túi xách Hermès, vòng tay Cartier, và chiếc Porsche của tôi, tất cả sẽ rời xa tôi.

Nghĩ đến đó, tôi buồn đến mức cảm thấy cả bầu trời sụp đổ, đến cả lời an ủi của thân cũng nghe không vào tai.

Ngồi ở quán cà phê cả buổi chiều, đến khi mặt trời dần lặn, tôi mới lấy hết can đảm.

“Thôi , tớ phải về rồi, phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt, ly thì ly! Có gì ghê gớm đâu!”

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy xách túi chuẩn bị rời đi, bỗng thấy có người cầm máy quay đang ghi hình, hiếu kỳ sang.

“Họ đang ?”

Bạn thân: “À, hình như là một chương trình tài chính đến đây quay ngoại cảnh, lúc tớ đến đã bắt đầu quay rồi.”

Tôi nghiêng đầu , quả nhiên thấy người dẫn chương trình quen mặt, chính là chương trình tài chính mà Lục Huyền Trạch thường xem.

Nếu ấy thấy chắc sẽ rất vui nhỉ?

Tôi lấy điện thoại định chụp ảnh, chợt nhớ ra mình và Lục Huyền Trạch sắp ly hôn, bèn ngượng ngùng cất điện thoại đi.

Về đến nhà, biệt thự xa hoa trước mắt, tôi lại thở dài, sắp tới tôi sẽ phải rời khỏi nơi này mãi mãi.

Trước cửa biệt thự, vài quản lý cửa hàng đồ hiệu mà tôi hay lui tới đang đứng, bên cạnh còn có một chiếc xe chở hàng, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.

Không ổn!

Vài ngày trước tôi vừa đặt một chiếc túi bạch kim cực hot, giá trên trời, khi đặt hàng tôi đã ghi tài khoản của Lục Huyền Trạch để thanh toán.

Xui xẻo thay, sao lại giao đến đúng hôm nay?

Lục Huyền Trạch hôm qua tức giận đến mức đó, chắc chắn sẽ không trả tiền đâu.

Tôi lúng túng đứng tại chỗ, người quản lý thấy tôi liền phấn khởi chạy tới.

“Cô Đường, chiếc túi đặt trước đã về rồi, hôm nay chúng tôi đặc biệt mang đến giao tận tay.”

Tôi chiếc túi trong tay ấy, thiết kế độc đáo, phối màu hoàn hảo, thật khiến người ta lòng, tôi vẫn đau lòng lắc đầu.

“Xin lỗi, chiếc túi này tôi không lấy nữa.”

“Cô không hài lòng về sản phẩm sao? Tôi có thể phản hồi lại với công ty.”

Tôi đành ngượng ngùng giải thích: “Không phải, túi rất đẹp, chỉ là bây giờ tôi không có tiền, không đủ khả năng mua chiếc túi đắt như .”

Nghe xong, người quản lý sững lại một lúc, rồi bật .

“Bà Lục thật biết , tổng giám đốc Lục đã thanh toán hết số tiền còn lại rồi, những túi này vốn dĩ đã thuộc về .”

Tôi kinh ngạc. “Lục Huyền Trạch? Các gặp ấy rồi à?”

“Không, khi chúng tôi giao túi đến, thấy nhà không có ai, nên đã gọi cho trợ lý của tổng giám đốc Lục để báo hình, tổng giám đốc Lục lập tức chuyển khoản thanh toán. Tình cảm của hai người thật khiến người ta ngưỡng mộ…”

Những gì người quản lý sau đó, tôi hoàn toàn không nghe lọt, chỉ ngơ ngác chiếc túi trên tay, mắt lấp lánh ánh sáng.

Lục Huyền Trạch đã thanh toán giúp tôi, chẳng phải điều đó có nghĩa là cuộc hôn nhân này vẫn còn cứu vãn sao?

Có lẽ, không cần phải ly hôn nữa?!

Chưa đến năm giờ, Lục Huyền Trạch vẫn chưa tan .

Tôi nhờ người quản lý chuyển hết đồ vào trong, rồi vội vàng lên lầu thay một bộ quần áo khác, xách túi bạch kim mới, lái xe thẳng đến công ty của Lục Huyền Trạch.

5.

Công ty của Lục Huyền Trạch chuyên về công nghệ tiên tiến của máy bay không người lái, sản phẩm bán khắp toàn cầu, tầm ảnh hưởng không nhỏ, ngay cả tòa văn phòng cũng tràn ngập cảm giác công nghệ hiện đại.

Tôi không phải lần đầu đến đây, chào hỏi lễ tân xong liền đi thẳng lên tầng cao nhất, ở trước cửa văn phòng tổng giám đốc thì gặp ngay trợ lý của Lục Huyền Trạch.

“Sao rồi? Hôm nay Lục Huyền Trạch thế nào?”

Trợ lý lắc đầu, : “Tổng giám đốc rất tức giận, hôm nay đã mắng mấy quản lý rồi, vừa rồi còn nhất định phải cho một bài học, chắc chắn muốn vào lúc này sao?”

Tôi sợ đến mức chân run bần bật, rồi lại nắm chặt tay.

“Vào! Chết sớm hay muộn cũng là chết, cùng lắm là bị ấy mắng một trận thôi.”

Nói xong, tôi trực tiếp đẩy cửa văn phòng bước vào, tâm trạng như ra pháp trường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...