Quay lại chương 1 :
Cùng tôi đem cây lựu về trồng lại.
May mà Linh Ngọc cũng coi như gửi tới cho tôi một thứ hữu ích hơn ấy.
Ít nhất là người này còn hiểu chuyện.
Trên đường đi ăn, tôi kể cho Lâm Thập Lục sự thật rằng tôi đã ăn mất quả lựu của ông chủ.
“Haiz, vừa ăn xong là ông chủ muốn về, rồi tôi gặp phải quả báo.”
Nghe tôi xấu ta, Lâm Thập Lục bất đắc dĩ lườm tôi.
“Được rồi rồi, tôi là quả báo.”
“Nhưng thật, ba tôi mà biết chắc chắn sẽ nổi giận.”
“Vì đó là quà sinh nhật ba tặng tôi, năm nào cũng tặng.”
“Chỉ là cây này là quà năm tôi 18 tuổi, mãi không có quả, ba đem nó vào phòng thí nghiệm chăm sóc.”
“Khó khăn lắm mới ra một quả…”
Anh ta chưa hết, liếc tôi, ánh mắt như thể tôi thật quá đáng.
“Ăn thì ăn, tôi chỉ hỏi thôi, sao dám chắc quả đó là của ?”
Tôi bực mình , người này đáng bị ăn đòn!
“Ba tôi mà tôi không biết chắc?”
Nghe ta , tôi bĩu môi, đúng là tôi cũng đáng bị ăn đòn.
Chương 6
Kể từ ngày hôm đó, tôi và Lâm Thập Lục bắt đầu giả người , mỗi ngày đều diễn vai nhân.
Khi Linh Ngọc biết chuyện, ấy còn đặc biệt hẹn tôi ra gặp mặt.
“Không phải hai người thật đấy chứ?”
“Chắc chắn là giả, không thể nào là thật .”
“Cậu bị ngốc à?”
Cô ấy vừa ngu ngơ gật đầu, lại còn tự hào khoe rằng mình đã tạo cơ hội cho hai đứa tôi.
Cơ hội?
Chắc ấy bị điên, nghĩ đến chuyện này tôi lại thấy bực.
“Cậu còn mặt mũi nữa à? Nếu cậu đáng tin một chút thì tôi đã không phải dính vào Lâm Thập Lục thế này!”
“Ôi dào ôi dào, đừng giận mà! Tháng này tôi bao cậu gói thành viên!”
“Giao kèo thành công.”
Tôi lập tức đồng ý ngay, sợ ấy đổi ý.
Em trai ấy đẹp trai thế, tôi không thiệt tí nào cả.
Chỉ là thấy ấy nhàn hạ quá nên muốn trêu tí thôi, hehe.
Sau khi ăn xong trở về công ty, tôi luôn cảm thấy có người đang mình chằm chằm.
Đến khi về tới chỗ , tôi mới hiểu ra.
Chuyện tôi và Lâm Thập Lục đã lan truyền khắp công ty.
Giờ mọi người đều nghĩ chúng tôi là cặp đôi thật.
Trời ơi, thế này sau này tôi còn ngắm trai đẹp khác kiểu gì nữa?
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, khổ nỗi tên nhóc kia còn lượn lờ vào văn phòng chỗ tôi.
“Anh gì ở đây?”
Tôi không nhịn , ta một cái, ta nhăn mặt tôi mới thấy hả hê.
Đúng là xả tức giận chỉ cần trong chớp mắt.
“Ba bắt tôi qua đây trông , việc dễ ngủ gật, sợ ngủ say ngáy to phiền người khác.”
…
Tôi ngay lập tức cạn lời, ta đúng là biết chớp thời cơ chọc tôi.
“Được , im miệng! Làm việc đi!”
Tôi hung dữ Lâm Thập Lục rồi quay đầu gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Tới giờ nghỉ trưa, tôi mơ màng tỉnh dậy.
Nhìn thấy Lâm Thập Lục bên cạnh, tôi ngẩn người trong chốc lát.
Sau đó giả vờ bình thường mà : “Tôi chỉ đang thử thôi, xem có lén đi không.”
“Nếu lén đi thì tôi sẽ báo với ông chủ đấy.”
Nói xong chính tôi cũng thấy xấu hổ, mà Lâm Thập Lục lại còn hăng hái ngắm tôi ngủ.
Tôi thật sự chịu không nổi nữa!
Nếu không vì sợ ông chủ phát hiện rồi đuổi việc, tôi đâu cần phải thế này?
Nghĩ đến đây, tôi tức giận, chạy theo ta.
Không biết có phải ảo giác không, từ lúc cùng ta lượn lờ trong công ty, tôi luôn thấy toàn thân không thoải mái.
Khổ nỗi tên Lâm Thập Lục này lại còn lắm trò.
Cố ghé sát tôi những lời mờ ám, hoặc đột nhiên gọi to tên tôi rồi giả bộ thân mật bám dính lấy tôi.
“Anh có bị bệnh không?” Tôi trừng mắt hỏi ta.
Anh ta nhún vai: “Bảo bối đừng , ai bảo ngốc.”
Bạn thấy sao?