Tôi Tưởng Ăn Lựu [...] – Chương 5

“Tất nhiên rồi, nên nếu tính sơ sơ thì tôi cũng có thể xem như là…”

Lâm Thập Lục cau mày khó hiểu: “Xem tôi là gì?”

“Bố!”

Tôi vừa định ra thì không ngờ Lâm Thập Lục đã nhanh miệng hơn.

Đồ nhóc này, gấp gáp thế cơ à.

Tôi vừa định giơ tay vỗ vai ta.

Phía sau bỗng vang lên giọng quen thuộc vô cùng: “Cố Minh Nguyệt?”

Tôi cứng đờ quay lại: “Ô… ông… ông chủ.”

Chương 5

Chỉ thấy ông chủ đầy vẻ nghi hoặc đi qua đi lại giữa tôi và Lâm Thập Lục.

Tôi sợ đến mức vội vàng lùi lại hai bước, vừa khéo trốn sau lưng Lâm Thập Lục, tránh ánh của ông chủ.

“Cố Minh Nguyệt, đây là… xong việc rồi đi dạo à?”

“Sao tôi không biết quen con trai tôi nhỉ.”

Tôi gượng , đưa tay véo mạnh Lâm Thập Lục một cái,

Đáng chết, đây chẳng phải nhà ta sao?

Sao ông chủ lại về sớm thế này?

“Tôi… tôi…”

“Được rồi, đừng ấp úng nữa, đã đi với con trai tôi rồi còn bộ thục nữ.”

Xong rồi, ông ấy hiểu nhầm chúng tôi rồi.

Tôi vội vàng giải thích: “Không phải đâu ông chủ, tôi không có hẹn hò với con trai ông đâu! Thật đấy.”

“Cô xem hai người gần gũi thế kia, dối cũng quá lộ liễu.”

Ông chủ chúng tôi với vẻ không tin chút nào.

Tôi chỉ biết khóc thầm trong lòng, đặt hết hy vọng vào Lâm Thập Lục.

“Mau giải thích với ba đi, chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Anh ta không gì, bất ngờ nắm lấy tay tôi, quay sang ông chủ.

“Ba à, ba đừng bọn con nữa. Con với Minh Nguyệt đã bên nhau một thời gian rồi, vốn định tìm dịp thích hợp để với ba.”

“Không ngờ hôm nay ba lại biết luôn.”

Trời ơi, cậu ấy đang cái gì thế này?

Chúng tôi bên nhau hồi nào tôi không biết luôn!

Tôi trợn tròn mắt Lâm Thập Lục đầy kinh ngạc.

Anh ta lại nháy mắt với tôi, còn khẽ cào lòng bàn tay tôi.

“Ba tôi cố chấp lắm, cũng biết mà.”

Tôi chỉ đành gượng gạo gật đầu, phụ họa theo ta.

“Đúng đúng , thật là bất ngờ.”

“Tôi đã thắc mắc sao Thập Lục giỏi giang thế, hóa ra là con cưng của ông chủ.”

Mấy câu nịnh nọt này tôi thốt ra một cách trơn tru.

Quả nhiên ông chủ tin rồi.

Khuôn mặt ông ánh lên vẻ hài lòng, lần đầu tiên tôi với ánh mắt đầy mãn nguyện.

“Ha ha, thì ra là . Tôi đã sao lại gặp hai người ở đây. Thôi Minh Nguyệt, sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé.”

Đợi ông chủ quay đi, tôi vội rút tay ra khỏi tay Lâm Thập Lục.

“Giờ thì hay rồi, chúng ta thừa nhận rồi, sau này sao đây?”

“Chẳng lẽ vừa xong đã chia tay à?”

Không thì với cái đầu thông minh của ông chủ chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Đang lúc tôi càu nhàu thì ông chủ lại quay lại, đưa cho tôi một phong bao lì xì.

“Hai đứa phải đối xử tốt với nhau đấy, ba còn chờ uống rượu mừng của các con.”

“Còn con nữa Thập Lục, phải nghiêm túc đấy, Minh Nguyệt ngày nào cũng như con ngốc ấy, con phải chăm sóc nó.”

Tôi “…”

Ông ấy đúng là biết chuyện thật.

Nói xong, ông chủ rời đi.

Để lại tôi và Lâm Thập Lục đứng đó nhau.

“Không còn cách nào, chúng ta đành phải giả vờ thế này thôi.”

Tôi gật đầu, mặt đầy vẻ bi thảm.

“Ừ, chỉ còn cách này thôi.”

Tôi cúi người ôm lấy chậu cây lựu, loạng choạng định rời đi.

Không ngờ Lâm Thập Lục kéo tôi lại.

“Cô định đi luôn à?”

“Chứ sao nữa, không nhanh về trồng lại thì ông chủ biết tôi ăn mất cây lựu chắc tôi mất.”

Anh ta bất đắc dĩ, mở cổng cho tôi.

Còn đi theo tôi như cái đuôi.

“Anh gì đấy?”

Tôi ta, không chịu nổi nữa.

“Tiễn về chứ sao, rồi cùng đi ăn, tôi vừa nghe bụng sôi đấy.”

Ôi trời, tôi bất giác đỏ mặt.

“Vậy… thôi , đi ăn cũng , tôi chỉ là đi cùng thôi.”

Anh ta gật đầu.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...