Tô Mục Xuyên đồng ý.
Ngay chiều hôm đó, hai người tranh thủ trốn học để đến nhà Ân Đào Hoa.
Cha Đào đang phơi thóc ngoài sân.
Ăn mặc chân chất thật thà, đúng chuẩn một nông dân lam lũ.
Nhìn thế nào cũng không giống loại người ăn không ngồi rồi, lấy con ra của hồi môn gả chồng.
Nghe xong câu hỏi của Tô Mục Xuyên,
ông tức đến nỗi quăng cả cuốc, đập đùi mắng chửi:
“Các cậu bị con tôi lừa rồi!”
“Rõ ràng là nó muốn cưới gã thương lái thu mua thóc!”
“Tôi bảo nó đi công nhân miền Nam thì nó không chịu!”
“Cứ một hai đòi: hoặc thi đại học, hoặc lấy người giàu!”
Phó Nghiêm Ngôn đứng chết trân tại chỗ:
“Cái gì cơ…”
“Ôi dào! Nó điên rồi, tụi mình cũng điên nốt!”
“Vì mấy lời bịa đặt của nó, mà đẩy Tiểu Tuyết sang tận bên kia đại dương!”
Trán Tô Mục Xuyên nổi gân xanh giận đến run cả người:
“Thì ra chuyện nhảy sông cũng là nó gieo gió gặt bão!”
“Ngày nào cũng ăn mặc sặc sỡ, tán tỉnh đàn ông không lại quay sang dùng tụi mình công cụ đậu đại học!”
“Bị người ta đụng chạm rồi, vứt lại ở làng chẳng ai thèm cưới, không nhảy sông thì còn ai nhảy?”
Hai người đang tức tối thì—
n Đào Hoa đột ngột chạy về, hét lớn:
“Đúng là các ở đây!”
“Trốn học đến nhà em điều tra em hả?”
“Bố em tất nhiên sẽ là em dụ dỗ đàn ông rồi!
Không thế thì sao có cớ gả em cho cái tên say xỉn kia chứ?”
Cha ta tức đến đau cả tim.
Ông vung cuốc lên, lao tới:
“Mày lại còn dám dối!”
“Ông đây sao lại nuôi ra thứ nghiệt chủng như mày chứ!”
Cả nhà đang ầm ĩ, thì từ ngoài sân có một người đàn ông mập mạp, tai to mặt lớn bước vào:
“Đào Hoa, sao thế này?”
“Tối nay còn hẹn em đi xem phim mà, đừng học nữa có không?”
Không phải ai khác, chính là gã thương lái thu mua thóc.
Sắc mặt Đào Hoa trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra trán.
“Các nghe em giải thích…”
“Em cũng bị ép mà, em nghèo thế này, không dựa vào đàn ông thì còn biết dựa vào ai?”
“Chẳng phải các cũng thích em sao? Gã kia là địch, các nên thấy lo mới phải…”
9.
Tô Mục Xuyên không hề do dự, quay người bỏ đi.
Phó Nghiêm Ngôn chỉ để lại một câu lạnh tanh:
“Thích em á?”
“Chỉ là thương thôi! Một người như em, cũng xứng đáng như Tiểu Tuyết à?”
Từ hôm đó trở đi,
n Đào Hoa không còn đến trường nữa.
Nhưng trạng của Tô Mục Xuyên và Phó Nghiêm Ngôn cũng chẳng khá hơn, ngược lại, ngày một tệ.
Khi điểm thi đại học công bố,
cả hai chỉ đủ điểm vào cao đẳng, từ đó vĩnh viễn không còn cơ hội bước chân vào Bắc Đại, Thanh Hoa, càng không dám mơ tới Phúc Đán.
Tuy nhiên, cũng may là họ đã tích chút tem phiếu trong ba tháng.
Tô Mục Xuyên gọi lại cho tôi một lần nữa.
“Tiểu Tuyết, lâu rồi không gặp…”
“Không biết bên em sống thế nào, bên thì… không ổn lắm…”
Tôi lập tức ngắt lời:
“Vậy là giờ các đã biết bản chất thật của Ân Đào Hoa rồi?”
“Nhưng chuyện đó… thì liên quan gì đến tôi?”
Tô Mục Xuyên khựng lại.
“Em… đã sớm biết hết rồi sao?”
Tôi thở dài:
“Một người suốt ngày chỉ biết bôi son trát phấn, thực sự sẽ vì thi trượt mà đau khổ sao?”
“Nhưng các đã chọn ta, thì nên có trách nhiệm đến cùng.”
“Cứ nửa vời như , chỉ là đạo đức giả mà thôi.”
Đầu dây bên kia nghẹn lời.
Tôi sắp cúp máy thì giọng cậu ta gấp gáp chen vào:
“Phó Nghiêm Ngôn nhập viện rồi…”
“Bọn giờ đang uống cùng một loại thuốc chống trầm cảm.”
“Thời gian qua ngày nào bọn cũng nhớ em, hối hận đến phát điên vì những chuyện đã với em.”
Tôi dứt khoát:
“Đừng trút đống khổ sở đó lên tôi.”
“Trầm cảm à? Thì nhờ Ân Đào Hoa kể cho các vài chuyện .”
“Các tự , tự chịu. Đừng phiền cuộc sống của tôi.”
“Sau cuộc gọi này, các sẽ không bao giờ tìm thấy tôi nữa.”
Tôi cúp máy.
Tô Mục Xuyên tức đến đau ngực, phản ứng tâm thể nghiêm trọng, co rúm người trong buồng điện thoại.
Nếu Phó Nghiêm Ngôn không đến kịp,
cậu ta có lẽ đã sốc đến ngất lịm.
Sau khi cấp cứu xong trong bệnh viện,
hai người nhau, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Phó Nghiêm Ngôn thở dài:
“Không gọi cho ấy nữa rồi.”
“Thời đại này, mất liên lạc là mất thật, không cách gì tìm lại.”
“Nhưng… có lẽ, bọn mình cũng không xứng có của ấy.”
Tô Mục Xuyên nằm vật trên giường, vô lực:
“Phải rồi.”
“Hồi trước, ấy trầm cảm, bọn mình còn không chịu kể lấy một câu chuyện .”
“Giờ bản thân trầm cảm mới biết giá trị cảm quan trọng đến thế nào… Đúng là kiếp trước người còn thua cả súc vật…”
“Kiếp này… vẫn chẳng khá hơn.”
Về sau, Ân Đào Hoa không nhảy sông.
Cô ta thực sự cưới gã say rượu đầu làng,
buông thả đời mình, sinh bốn đứa con.
Ba bé chị, một cậu con trai út, một “gia đình kiểu mẫu truyền thống”.
Còn Phó Nghiêm Ngôn và Tô Mục Xuyên,
họ không thi lại nữa.
Vì đã biết trước xu hướng thời đại,
nên rủ nhau vào Nam buôn bán, chuyên về mảng xuất khẩu, cũng kiếm chút tiền.
Nhưng do thiếu kinh nghiệm,
khi chính sách thuế thay đổi, họ gần như trắng tay.
Bất kể đi đến đâu,
cũng phải mang theo thuốc chống trầm cảm bên mình,
nếu không, đầu óc họ sẽ lập tức tràn ngập hình bóng của tôi.
Mười lăm năm, ngày nào cũng thế.
Lăn lộn thương trường,
vật vã trầy trật, rốt cuộc cũng chỉ kiếm hơn mười vạn.
Cả hai vẫn độc thân.
Và vẫn miệt mài bám lấy thị trường xuất khẩu sang Mỹ,
lặng lẽ tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến người Hoa ở đó.
Nếu có ai tò mò hỏi,
họ chỉ một câu:
“Bọn tôi đang chờ một người, một người biết bánh bao.”
Giống như tôi năm xưa đã từng chờ họ điền nguyện vọng,
chờ đến mức tan nát cả tim gan.
10.
Năm 2025 sắp đến.
Ba tôi rất nhớ tôi.
Chồng tôi thì bận rộn với công việc, tiện thể giao cho tôi một phần kinh doanh trong nước, bảo tôi dạy con cách tiếp quản.
Tôi hơi bất đắc dĩ.
Con bé mới hơn mười tuổi, không ăn chơi quậy là may rồi, đòi hỏi gì chuyện học ăn.
Chồng hôn lên trán tôi, dặn dò:
“Nếu gặp lại cũ, nhớ chào một tiếng.”
“Không có họ, sao có cơ hội gặp một người vợ như tiên giáng trần thế này?”
Tôi trêu lại:
“Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?”
“Biết đâu người ta giờ đã tốt nghiệp đại học danh tiếng, giám đốc công ty.”
“Còn mấy chuyện giao tiếp ăn, chẳng phải đều do nhân viên nhỏ lo sao?”
Chồng dính lấy tôi, hôn liên tục.
Tôi phải dùng cả một bài thái cực mới đẩy ấy ra.
Sau đó, đặt vé máy bay chiều hôm ấy,
tôi cùng con bay về nước.
Sân bay Hồng Kiều rất đông.
Tôi đi vòng vòng, ánh mắt cứ lướt đi chỗ khác.
Không hiểu sao lại có cảm giác như đang bị hai ánh mắt dán chặt vào người.
Quay đầu lại.
Tôi khựng lại tại chỗ.
Con kéo tay tôi:
“Mẹ, sao ?”
Tôi lắc đầu, rồi bình thản bước về phía họ.
Phó Nghiêm Ngôn mắt đỏ hoe, nghẹn giọng hỏi:
“Đây là cháu em à?”
Tô Mục Xuyên thì dõi mắt tôi và con , từng tấc một:
“Chưa nghe em qua… con bé lớn thế này rồi sao.”
Tôi mỉm , điềm đạm đáp:
“Đây là con tôi.”
“Con ruột.”
Mặt cả hai tái nhợt, nước mắt rơi không kiểm soát.
Phó Nghiêm Ngôn dụi mắt, giọng run run:
“Anh đã đợi em rất lâu… rất lâu rồi.”
“Không ngờ, em lại sớm rẽ sang con đường khác.”
Tô Mục Xuyên siết chặt nắm tay đến trắng bệch:
“Cần gì phải vội đến …”
“Nếu lỡ như… em vẫn chưa nghĩ thông suốt…”
Tôi giơ tay ra hiệu “suỵt”:
“Đừng để con bé hiểu nhầm.”
Rồi tôi xoay người, gọi điện cho quản lý dự án:
“Nhân viên tiếp khách ăn quá tệ, đổi người khác đi.”
Quản lý nổi giận quát lớn:
“Hai thằng đó đầu óc như đang mơ ngủ, hỏng bao nhiêu việc của tôi rồi!”
“Chờ đấy, tôi sa thải cả hai! Ngoài ba mươi tuổi đầu, xem còn nhà máy nào dám nhận!”
Tôi quay lại.
Hai người kia… đã biến mất.
Con dúi vào tay tôi một cái bánh bao đã nguội lạnh:
“Mẹ ơi, hai kia đưa cho con cái này.”
“Họ bảo học rất lâu rồi, không biết còn giữ hương vị ngày xưa không.”
Tôi xoa đầu con bé.
“Sau này đừng nhận đồ của người lạ.”
“Gặp chó nào đó thì cho nó ăn, đừng để phí bánh.”
Con ngơ ngác hỏi:
“Mẹ, họ là người lạ thật sao?”
Tôi gật đầu.
“Ừ. Không thân.”
“Đi thôi, mẹ đưa con đi khám khắp quê hương mình nào.”
Hai mẹ con khoác vai nhau, rôm rả.
Hai ánh mắt trốn ở một góc xa,
lặng lẽ đau,
rồi lại đau thêm một lần nữa.
(Hết).
Bạn thấy sao?