May mắn thay, ca phẫu thuật rất thành công. Sau nửa năm dưỡng bệnh, ba nuôi đã có thể đi lại.
Nhà có thêm lao , kinh tế lập tức khấm khá lên.
Năm ngoái, em tôi thi đậu cấp hai ở thành phố, ngay gần trường tôi đang học, thế là cả nhà dọn lên thành phố nhà ở.
Ba nuôi việc ở công trình, mẹ nuôi phục vụ trong nhà hàng. Cuộc sống tuy vất vả đầy hy vọng.
Tôi cũng có cơ hội gặp lại họ thường xuyên hơn, em trai thi thoảng còn ghé thăm tôi ở trường.
Tôi từng hứa sẽ cho em mượn quyển sổ ghi chép cũ của mình. Hôm đó tan học, tôi ra chỗ hẹn tìm em, đến giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu cả…
Tôi lấy điện thoại ra quay video, gửi vị trí cho em trai, thì bỗng nghe thấy tiếng hét đau đớn vọng ra từ con hẻm bên cạnh.
Lúc này đã tan học khá lâu, xung quanh hầu như không còn ai qua lại.
Tôi rón rén đến gần con hẻm, áp sát vào tường, đưa camera điện thoại ra trước để quay thử xem có chuyện gì.
Vừa thấy cảnh trong video, tôi suýt nữa thì chết ngất tại chỗ!
Trong video là một nhóm thanh niên trông như lưu manh đang đánh hội đồng một cậu bé.
Một trong số đó — chính là Lê Âm!
Cậu bé bị đánh quay lưng về phía tôi, không rõ mặt, trực giác mách bảo — đó là em trai tôi!
7
“Dừng tay lại! Tôi đã gọi cảnh sát rồi! Cảnh sát đang đến, mau thả cậu ấy ra!”
Tôi lập tức gọi cả 110 lẫn 120, sau đó hét lớn cảnh báo, không dám lao vào.
Tôi chỉ có một mình, không thể đấu lại cả nhóm người, huống chi trong tay Lê Âm còn cầm ống sắt.
Nghe thấy tôi báo cảnh sát, cả bọn lập tức bỏ chạy tán loạn, Lê Âm thấy là tôi thì không hề sợ hãi.
Thấy ta bị bỏ lại một mình, tôi lập tức xông lên, đá bay ống sắt trong tay ta, đạp ta ngã xuống đất.
Tôi ngồi đè lên người ta, tát liên hoàn vào mặt ta đến mức choáng váng, không kịp trở tay.
“Á á á! Lê Tuyết! Mày dám đánh tao à!”
Lê Âm vùng vẫy cào cấu, cào rách cổ tôi đến bật máu, tôi đau quá bị ta đẩy bật ra.
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa đến gần. Lê Âm cuối cùng cũng chột dạ, nhanh chóng chạy mất dạng.
“Tiểu Vũ!”
“Chị… chị ơi…”
Em trai tôi toàn thân run rẩy, khuôn mặt sưng vù, khóe miệng rỉ máu, gắng gượng nở một nụ yếu ớt.
Tim tôi như bị dao cứa, không dám chạm vào em, sợ em tổn thương thêm.
Tôi hận không thể xé xác Lê Âm ngay lúc này!
Tôi không nghi ngờ gì cả — chính là vì hôm trước ta thấy Tiểu Vũ đến gặp tôi, nhận ra thân phận em tôi, nên mới cố gọi đám lưu manh đến đánh em tôi dằn mặt.
Mục đích là để đe dọa và thị uy với tôi!
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương đưa Tiểu Vũ đi, ba mẹ nuôi tôi cũng vội vã chạy đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, họ khóc đến đỏ cả mắt, hai người từng là trụ cột của gia đình, giờ như gù lưng xuống vì nỗi đau.
“Ba, mẹ… con xin lỗi… là tại con Tiểu Vũ phải chịu khổ…”
Tôi day dứt đến mức không dám thẳng vào họ. Tôi không dám tưởng tượng, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì, ba mẹ nuôi sẽ sống sao nổi.
Ba nuôi tôi là người ít , mắt đỏ hoe, vỗ vỗ vai tôi ra hiệu không trách tôi.
Mẹ nuôi thì ôm chặt tay tôi, khóc đến mức thở không ra hơi.
May mắn thay, Tiểu Vũ không nguy hiểm đến tính mạng, bị thương khá nặng.
Trên người và mặt đều bị đánh bầm tím, cánh tay bị ống sắt đánh gãy, cần phải về nhà nghỉ dưỡng ba tháng.
8
Tôi đến đồn công an để phối hợp điều tra, vừa bước vào đã bị ông bố ruột vung tay tát cho một cái trời giáng.
“Con tiện nhân này! Mày dám đánh con cưng của tao! Sao mày độc ác thế hả!”
Tôi Lê Âm đang nấp sau lưng ông ta vừa giả khóc vừa nở nụ đắc ý trên mặt — không một lời, tát thẳng hai cái vào mặt ta.
Ông ta tát tôi một cái, tôi trả lại con cưng ông ta hai cái — công bằng quá còn gì.
“Tỉnh lại đi, con cưng của ông mới là đứa độc ác. Cô ta là kẻ người đấy!”
Lê Âm lại tiếp tục khóc lóc đáng thương, ba tôi giận điên lên, định nhào đến đánh tôi tiếp, bị cảnh sát cản lại và quát một trận.
Mẹ tôi thì lạnh lùng tôi:
“Tiểu Tuyết, sao con có thể em con như chứ? Con xem, con đánh em đến khóc rồi kìa, mau xin lỗi Âm Âm đi.”
Tôi bà, giọng lạnh như băng:
“Xin lỗi? Với loại người giả tạo, ích kỷ và độc ác như ta — bị đánh là còn nhẹ!”
Lê Âm nhào vào lòng ba tôi, tiếp tục diễn vai đáng thương:
“Hu hu… ba mẹ ơi, con không phải kẻ người… lúc nãy con cũng đã khai rồi… là cậu ta bắt nạt con trước, con mới tự vệ… mà chị lại bênh người ngoài, đánh con, còn báo công an bắt con… con mới là người bị mà… hu hu…”
Lê Âm vừa khóc, ba mẹ tôi lại thương xót đến mềm lòng.
Ra là, biết khóc là có lý à?
“Con nghe chưa? Âm Âm đã rõ rồi, là thằng kia ăn hiếp con bé, con bé chỉ tự vệ thôi! Nó có đánh cũng đáng đời! Mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa, dám bênh người ngoài mà đánh em mày!”
Tự vệ?
Phải rằng, Lê Âm nuông chiều quá mức, quen thói lộng hành. Cô ta biết rõ con hẻm đó không có camera, cũng không có nhân chứng, nên dối tỉnh bơ không cần nghĩ.
Còn ba mẹ ruột của tôi thì sao?
Chỉ cần là lời từ miệng Lê Âm ra, họ liền tin không chút nghi ngờ.
Tôi rút điện thoại ra, với công an:
“Cháu đã quay lại toàn bộ quá trình Lê Âm ra tay. Trong này là bằng chứng phạm tội của ta, chính mắt cháu thấy — Lê Âm thật sự muốn Chu Vũ.”
Rõ ràng Lê Âm không ngờ tôi lại có bằng chứng. Cô ta hét lên một tiếng, như phát điên lao về phía tôi, định cướp điện thoại.
Nhưng công an không phải người dễ bị qua mặt.
Cố tiêu hủy chứng cứ? — Bắt ngay!
Bạn thấy sao?