Tôi "Tự Lực" Bước [...] – Chương 5

09

Từ khi phát hiện ra việc Khâu Hoài ngoại đến giờ, mối quan hệ này đã kéo dài qua nhiều tháng, cuối cùng cũng chia tay.

Đối với tôi, không có gì phải tiếc nuối.

Bởi vì tôi đã thất vọng tột cùng, không còn khả năng quay đầu lại.

Tôi đã chặn tất cả các phương thức liên lạc của Khâu Hoài.

Anh ta cố gắng dùng số người khác gọi cho tôi, vừa nghe thấy giọng ta, tôi lại chặn tiếp.

Trước khi chặn ta, tôi vẫn phải tiếp tục màn kịch trước đó: "Em muốn để lại hình ảnh đẹp nhất trong lòng , không muốn sống bên cạnh với thân phận kẻ lừa đảo."

Khâu Hoài vô cùng cảm , dần dần cũng hiểu " cảm sâu nặng" của tôi, không còn phiền tôi nữa.

Cuối cùng Phàn Khả cũng đã thấy ánh sáng, trở thành chính thất của Khâu Hoài.

Cô ta rất đắc ý, còn tìm thấy số điện thoại của tôi trong danh bạ của Khâu Hoài, cố ý gọi điện đến để khoe khoang:

"Tôi còn tưởng khó khăn thế nào. Ban đầu tôi nghĩ phải loại bỏ tám đối thủ, không ngờ chỉ cần loại bỏ một mình , là 7 trong 1, giúp tôi quét sạch tất cả địch luôn."

"À, cuối cùng thì cái nhẫn mà ấy cầu hôn lần trước đã tặng cho tôi. Chúng tôi sắp kết hôn rồi."

"Đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho , nhất định phải đến nhé."

Tôi chỉ lạnh:

"Chỉ có món đồ đã qua tay bao nhiêu người thôi mà, vui là ."

Tôi không có thời gian để quan tâm đến ta, gần đây tôi đã dồn hết sức lực vào việc cua trai đẹp.

Sau khi luyện tập với Khâu Hoài trên ứng dụng "Quấn quít", tôi đã rèn luyện kỹ năng thả thính đàn ông xuất sắc.

Bảy tài khoản ảo với bảy nhân cách khác nhau tôi còn chơi cơ mà, tập trung tán tỉnh trai đẹp đã là hạ thấp cấp độ rồi.

Tôi đã chọn tỉ mỉ cho mình một người đàn ông mặt đẹp, chân dài, nhân phẩm tốt, không có điểm nào không hài lòng.

Nhờ vào kinh nghiệm thả tính trước đó, tôi nổi bật giữa đông đảo đẹp, chiếm trái tim của đẹp trai.

Chưa đầy một tháng sau khi chia tay Khâu Hoài, tôi đã có trai mới.

Quá khứ? Tôi quên cmn lâu rồi.

Tôi vui vẻ bắt đầu mối mới, có lần trai đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi lại cờ gặp Phàn Khả ở ngoài khoa phụ sản.

Cô ta chằm chằm vào y bạ trong tay với vẻ mặt đầy lo âu, vì quá tập trung nên không cẩn thận va phải người đi qua.

Giấy chẩn đoán rơi xuống chân tôi.

Tôi cúi xuống, nhặt lên cho Phàn Khả. Cô ta thấy , vội vàng giật lại từ tay tôi.

Nhưng đã muộn, tôi đã rõ kết quả xét nghiệm trên đó.

Cô ta mắc bệnh xã hội, dương tính.

Tôi im lặng một lúc, hỏi ta: "Có phải Khâu Hoài lây cho không?"

Phàn Khả nghiêm mặt, môi trắng bệch, cuối cùng phát ra một tiếng nấc từ cổ họng:

"Tôi hối hận rồi, Khâu Hoài hoàn toàn không thể dừng lại. Sau khi rời đi, ta lại đi hẹn hò lung tung, bị nhiễm bệnh này. Còn kéo theo tôi, tôi cũng..."

Cô ấy không tiếp nữa, nắm chặt giấy chẩn đoán, khóc không thành tiếng, không còn chút thần thái nào như lúc khoe khoang với tôi trước đó.

Lúc này trai tôi đi tới, đưa cho tôi một cốc nước nóng để giữ ấm tay. Rồi ấy ôm tôi vào lòng, cảnh giác Phàn Khả, như sợ ta sẽ tôi.

Phàn Khả ngừng lại một chút, mất một lúc mới lắp bắp : "Cô có cuộc sống mới nhanh chóng như , tôi rất ghen tị với ."

Tôi nhẹ: "Cô cũng có thể từ bỏ trai đểu mà.”

Phàn Khả lắc đầu, vào giấy chẩn đoán nhăn nhúm trong tay, ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng.

Tôi không thêm gì, rời đi cùng trai.

Cô ta cũng là một người đáng thương, nắm chắc duyên phận vốn không thuộc về mình, cuối cùng lại bị phản tác dụng.

...

Tôi vốn nghĩ rằng, mọi mối liên hệ với Khâu Hoài đã đặt dấu chấm hết.

Nhưng không ngờ, một tối nọ khi về nhà, tôi lại thấy ta đứng trước cửa.

Anh ta đã thay đổi rất nhiều, trông có vẻ tiều tụy hơn trước. Khuôn mặt ta xanh xao, mắt đỏ ngầu, môi khô nứt nẻ.

Nhưng dù , khi thấy tôi, Khâu Hoài vẫn thẳng lưng, như thể đã tìm lại sự tự tin.

“Lăng Lăng, chia tay với Phàn Khả rồi.” Anh ta câu đầu tiên.

Tôi thấy Khâu Hoài thì cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn ta nhanh chóng rời đi, lạnh lùng hỏi:

“Anh đến tìm tôi có việc gì?”

Tôi vừa vừa lấy điện thoại ra, nhắn tin cho trai vừa đưa tôi xuống dưới, bảo ấy nhanh chóng lên lầu.

Khâu Hoài có vẻ bất ngờ khi thấy thái độ của tôi, do dự một hồi mới :

“Anh đã suy nghĩ rất lâu, nhận ra em vẫn là người nhất. Trước đây em luôn cảm thấy mình không xứng với , điều đó không quan trọng trong mắt . Điều quan trọng nhất trong cảm không phải là xứng hay không, mà là có đồng ý hay không. Em chính là người mà muốn muốn ở bên cả đời.”

Tôi nghe mà cảm thấy buồn , đến giờ này rồi mà Khâu Hoài còn rắc thính? Có phải ta nghĩ mình là hoàng tử không?

Tôi nhạt vạch trần ta:

“Là vì bây giờ mắc bệnh xã hội nên cảm thấy tôi có thể xứng với , đúng không?”

Khâu Hoài ngạc nhiên tôi: “Sao em biết chuyện bệnh xã hội? Em vẫn luôn quan tâm đến phải không Lăng Lăng?”

Tôi sắp nôn đến nơi, không còn hứng thú để diễn kịch với ta nữa, nên thẳng thắn :

“Khâu Hoài, không nghe ra ẩn ý à? Lúc trước tôi không xứng với chỉ vì muốn nhanh chóng chia tay, cho một lối thoát thôi.”

Khâu Hoài đỏ mắt: “Sao có thể? Rõ ràng em rất ... Anh tưởng rằng em sẽ luôn ở đó đợi ...”

Trước đây tôi đúng là mù quáng, một khi đã buông tay thì sẽ hoàn toàn từ bỏ.

, khi nghe Khâu Hoài lảm nhảm ở đây, cảm giác không kiên nhẫn của tôi lập tức bùng nổ:

“Buồn thật, tại sao tôi phải đợi ? Vì lăng nhăng, vì nhiễm bệnh xã hội hả? Đừng nhảm nữa.”

Khâu Hoài cứng người lại, không thể tin rằng những lời này lại phát ra từ miệng tôi.

Anh ta nắm chặt cánh tay tôi, mu bàn tay nổi gân xanh vì dùng sức:

“Anh không tin, em còn dùng 7 tài khoản ảo để lấy lòng , chắc chắn em không quên ...”

Tôi bị Khâu Hoài nắm đau, vùng vẫy muốn tránh ra. Đột nhiên, có một bóng người lao tới từ phía sau, một cú vào mặt ta.

Đó là trai tôi đã đến kịp thời.

“Em không sao chứ?” Bạn trai thấy cánh tay tôi bị Khâu Hoài nắm đỏ bừng, tức giận thêm một cú nữa.

Khâu Hoài ôm mặt bị thương, kinh ngạc : “Thế mà em… Có người khác rồi ư Lăng Lăng?”

Tôi thở dài, ta từ trên cao:

“Tỉnh lại đi Khâu Hoài. Xét thấy chúng ta đã ở bên nhau một thời gian, tôi tốt bụng cho biết. Thực ra khi chơi với người khác, bản thân cũng đang bị người khác chơi lại thôi. Những gì tự ra thì tự chịu đi.”

Khâu Hoài im lặng.

Một lúc lâu sau, ta vịn vào tường từ từ đứng dậy, khóe miệng nở một nụ thảm .

“Vậy nên, lúc trước em mở 7 tài khoản phụ, không phải để vừa lòng . Mà là để... Dễ rời xa hơn?”

Tôi thành thật gật đầu: “Đúng .”

Khâu Hoài lảo đảo, tôi rồi lại trai đang chắn trước mặt tôi.

Cuối cùng, ta vẫn từ từ đi xuống cầu thang.

Khi đến bậc thang cuối cùng, Khâu Hoài quay lại.

“Lăng Lăng, trước đây đã không đối xử tốt với em. Bạn trai mới của em trông có vẻ rất tốt, chúc hai người bên nhau sẽ hạnh phúc.”

Bạn trai ôm chặt tôi vào lòng: “Không cần chúc phúc, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

Trong màn đêm, bóng dáng của Khâu Hoài dần dần xa khuất.

Cho đến khi hình bóng ta hòa vào bóng tối, trai mới yên tâm quay lại, tôi từ trên xuống dưới:

"Vậy nên trước đây em mở 7 tài khoản phụ, chuyên để đương với ta sao Lăng Lăng?"

Lưng tôi cứng lại.

Thôi toang, lời vừa rồi Khâu Hoài đã bị trai nghe thấy.

Có vẻ như, đây là lúc để ấy tính sổ...

Tôi gượng gạo giải thích: "Đó không phải là đương, mà là để nhận 8 phong bì với quà, kiếm chút tiền tiêu vặt thôi mà..."

Bạn trai vẫn ghen tuông: "Cái đầu em nhiều mưu mô quá nhỉ."

Tôi hì hì: "Nếu thích thì em cũng có thể chơi như với ..."

"Cần gì phải tốn công thế?" Bạn trai : “Nếu em muốn, sẽ tặng luôn cho em 8 món quà và phong bì, không phải tiện hơn sao?"

"Thật á?" Ánh mắt tôi sáng lên với vẻ tham lam: “Vậy thích hình tượng gì? Để em diễn cho xem.”

Bạn trai lắc đầu, xoa đầu tôi:

"Lăng Lăng, em không cần phải đóng vai ai cả, chỉ cần là chính mình thôi."

Những lời dịu dàng như dòng nước chảy, thấm vào trái tim tôi.

Trước người thật sự tôi, tôi không cần phải giả vờ là ai cả.

Anh ấy sẽ ủng hộ tất cả những gì tôi , tôi với hình ảnh chân thật nhất.

Tôi không biết này có phải là điểm dừng của tôi hay không.

Nhưng ít nhất vào lúc này, tôi đang hết lòng, cảm và hạnh phúc.

Trân trọng những gì trước mắt chính là như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...