Tôi "Tự Lực" Bước [...] – Chương 3

05

Tôi xuống nhà, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, câu đầu tiên ra là: 

"Chúng ta không đi bệnh viện nữa, đến trung tâm thương mại Wonder đi." 

Khâu Hoài ngẩn ra, hỏi tôi: "Sao lại đổi địa điểm ?" 

Tôi kiềm chế sự lo lắng trong lòng, ôm lấy cánh tay Khâu Hoài nũng nịu: 

"Em cảm thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều rồi, giờ không cần đi khám, chỉ muốn mua sắm." 

Khâu Hoài mỉm hiểu ý: "Được, đi với em." 

Tôi chăm vào mắt Khâu Hoài, muốn tìm ra một chút manh mối từ ánh mắt ta. 

Nhưng không có. 

Ánh mắt Khâu Hoài rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể ta chưa bao giờ hẹn gặp trên mạng tại trung tâm thương mại Wonder. 

Trong giây lát, tôi thậm chí đã nghi ngờ bản thân mình. 

Liệu có phải tôi đã hiểu sai điều gì không? 

Sự nghi ngờ này kéo dài cho đến khi chúng tôi đến cổng trung tâm thương mại. 

Chưa kịp xuống xe, tôi đã thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng ở cửa ra vào quanh. 

Dáng người ta quyến rũ, mặc trang phục sexy, ánh mắt đầy lo lắng cố gắng tỏ ra bình tĩnh. 

Đó là trên mạng của Khâu Hoài trên ứng dụng "Quấn quít" - "Coco". 

Cô ta hơi khác trong ảnh, vì tôi đã xem trạng thái của ta rất nhiều lần nên nhận ra ngay lập tức. 

Giây phút này, câu hỏi tôi bận tâm suốt cả ngày cuối cùng cũng giải đáp. 

Thì ra người hẹn gặp mặt 7 tài khoản phụ không phải là Khâu Hoài, mà là "Coco". 

Có lẽ hôm qua "Coco" cờ phát hiện Khâu Hoài có 7 trên "Quấn quít", không thể chịu đựng , nên đã hẹn 7 người ra gặp mặt chuyện. 

Chẳng trách hôm qua ta xong thời gian và địa điểm rồi không đợi hồi âm đã chặn tôi. 

Chắc là ta sợ Khâu Hoài phát hiện, vỡ kế hoạch hôm nay của mình. 

Vậy thì rõ rồi, tối qua cái gọi là "tăng ca" của Khâu Hoài thực chất là ở bên "Coco". Nếu không, ta đã không có cơ hội lấy điện thoại của Khâu Hoài. 

Suy nghĩ của tôi quay cuồng trong vài giây. 

Khi đã hiểu rõ mọi thứ, tôi cảm thấy thoải mái, mỉm

Thậm chí tôi còn muốn lấy hạt dưa ra, chờ xem "Coco" sẽ diễn một vở kịch thú vị như thế nào. 

"Khâu Hoài, bên ngoài hơi lạnh, chúng ta vào trung tâm thương mại nhanh thôi." 

Tôi nở một nụ ngây thơ, nắm lấy tay Khâu Hoài. 

Tôi không thể chờ đợi nữa, đi về phía Coco. 

Khâu Hoài thật sự không để ý, trên đường chỉ lo lắng cho sức khỏe của tôi, hoàn toàn không thấy Coco. 

Ngược lại, Coco rất tinh ý, thấy tôi nắm tay Khâu Hoài từ xa, rồi… Trốn đi ngay lập tức. 

Nhưng tôi biết, cá đã cắn câu. 

Quả nhiên, nhân lúc Khâu Hoài đi vệ sinh: “Coco" đã đến tìm tôi.

 

06

"Tôi tên là Phàn Khả, là của Khâu Hoài." 

Vừa rồi ta chạy mất tăm, giờ lại vênh váo, vẻ mặt kiêu ngạo như chính thất: 

"Cô có biết mình đang qua lại với một người đàn ông có không? Tôi cho thời gian trong hôm nay để cắt đứt với hoàn toàn trai tôi, nếu không thì sẽ biết tay tôi." 

Tôi đánh giá ta từ đầu đến chân, mỉm nhẹ: 

"Nếu của Khâu Hoài, tại sao vừa rồi thấy tôi với ta phải trốn gì? Đến mà ầm lên đi chứ." 

Phàn Khả ngẩn ra, mạnh miệng

"Đôi khi phụ nữ phải nhắm một mắt mở một mắt, tôi không muốn Khâu Hoài khó xử. Tôi cho biết cũng là vì tốt cho ." 

Nói xong, ta lấy điện thoại ra cho tôi xem ảnh chụp chung của họ. 

"Tôi và Khâu Hoài đã nhau năm tháng. Nếu tôi đoán không nhầm, cũng quen ấy qua ứng dụng Quấn quít đúng không?" 

Phàn Khả với giọng chắc nịch, rõ ràng đã coi tôi là một trong 7 tài khoản ảo. 

"Không, tôi và Khâu Hoài quen nhau ngoài đời." Tôi bình tĩnh đáp: “Chúng tôi nhau hơn một năm rồi, nếu người thứ ba thì là mới đúng." 

Phàn Khả mặt trắng bệch: "Cô không phải người trên ứng dụng Quấn quít? Vậy sao hôm nay lại đến đây?" 

Tôi nhướn mày: "Sắp đến ngày Valentine, trai tôi đến đây để mua quà cho tôi. Có vấn đề gì sao?" 

"Thật trùng hợp quá..." 

Phàn Khả lẩm bẩm, rồi như chợt nhận ra điều gì, vội vàng

"Nói thật với , Khâu Hoài không chỉ có hai người chúng ta, ta còn có bảy online trên ứng dụng Quấn quít. Anh ta là thằng đểu, đừng để bị lừa, hãy nhanh chóng chia tay đi!" 

Tôi không biểu lộ cảm , chỉ thẳng vào mắt ta: 

"Cô tên là Phàn Khả đúng không? Tôi rất tò mò, tại sao cứ phải khuyên tôi chia tay với Khâu Hoài. Vậy định gì?" 

Phàn Khả sững sờ, có vẻ không ngờ tôi lại hỏi câu này. 

Cô ta ấp úng: "Tôi không giống các ." 

"Hử? Khác ở chỗ nào? Cô đặc biệt lắm à?" 

Phàn Khả cứng người lại, dường như bị giọng điệu của tôi kích thích. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, thẳng: 

"Đúng , Khâu Hoài đối với tôi khác biệt. Anh ấy đã ấy tôi nhất, những người khác chỉ là gió thoảng mây bay. Giờ ấy chỉ tạm thời lạc lối, chỉ cần xóa bỏ những trở ngại như thì ấy sẽ tự nhiên quay về bên tôi." 

Tôi nhắc nhở ta: "Cô vừa Khâu Hoài là thằng tồi đấy." 

Phàn Khả nắm chặt tay: "Tôi tin vào bản thân mình, tôi có đủ can đảm và kiên nhẫn để chờ đợi lãng tử quay đầu, Hải Vương sửa sai*." 

người bắt cá 2 tay vì Hải Vương dưới biển rất nhiều cá)

Tôi suýt bật

Nói là ta tự tin vào bản thân, chẳng thà là tự tin vào tiền của Khâu Hoài. 

Trước đó, khi xem tin nhắn giữa Khâu Hoài và Phàn Khả, tôi đã biết ta tốt nghiệp cao đẳng, là một hotgirl mạng không có nhiều người theo dõi. 

Có thể cưa đổ một người tốt nghiệp thạc sĩ, hào phóng và chu đáo như Khâu Hoài, đã gần như là giới hạn của ta. 

Chính vì , Phàn Khả đã rất vất vả để hẹn gặp bảy người online của Khâu Hoài để loại bỏ địch, độc chiếm người đàn ông này.

Chỉ tiếc rằng, bảy người đó đều là tài khoản giả của tôi, khiến kế hoạch của ta đổ bể. 

Đáng tiếc, 7 kia đều là tài khoản phụ của tôi, khiến kế hoạch của ta tan thành mây khói.

"Khâu Hoài sắp về rồi, tôi đi trước đây, hãy suy nghĩ kỹ rồi chia tay với ấy đi!" Phàn Khả xong, giả vờ muốn đi.

Tôi lập tức nắm chặt tay ta lại.

"Những điều này chỉ là một phía của , hay là chúng ta chờ Khâu Hoài đến ba mặt một lời."

Nói xong không chờ ta trả lời, tôi đã ngã ngồi xuống đất, kéo theo cả vạt áo của Phàn Khả, diễn sâu:

"Không, tôi không tin! Khâu Hoài đối xử tốt với tôi như , sao có thể có người khác..."

Tôi ra vẻ đau thương, khóc lóc thảm thiết.

Khâu Hoài đi từ nhà vệ sinh ra, thấy cảnh tượng này.

"Hai người..."

Khâu Hoài thấy tôi và Phàn Khả ở cùng nhau, mặt bỗng trở nên trắng bệch.

Tôi dùng sức chớp chớp nước mắt vô hình:

"Khâu Hoài, ta ta là của , còn có bảy người . Vậy em là gì?"

Khâu Hoài hơi ngẩn người, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta về phía Phàn Khả với vẻ không hài lòng:

"Cô dám xem lén điện thoại của tôi?"

Thấy chưa, đàn ông đấy.

Rõ ràng là mình có lỗi, lại còn dám trách móc người khác, cứ như có thể đổ lỗi cho phụ nữ.

Thế Phàn Khả không ra logic trong đó, hoảng hốt trước câu hỏi của Khâu Hoài:

"Anh Hoài, em không cố ý xem điện thoại của , em cũng chỉ vì quan tâm mà..."

Nhìn thấy Phàn Khả sắp bị Khâu Hoài thao túng, tôi lập tức nhảy ra, môi run rẩy, Khâu Hoài không thể tin nổi: "Những gì ta ... Đều là thật sao?"

Khâu Hoài ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy tôi buồn bã như .

Tôi nhập tâm vào cảm , nghĩ về những kỷ niệm trong hơn một năm qua với Khâu Hoài, thật sự cảm thấy buồn.

"Vừa rồi ta với em là có nhiều người , em còn không tin. Em với ta, đối xử với em rất tốt, em tin ."

"Thì ra thực sự..."

Nước mắt tôi rơi đúng lúc, từng giọt như đập vào trái tim Khâu Hoài.

Dáng người vừa rồi còn thẳng tắp của Khâu Hoài mềm nhũn, ta vội vã bước đến đỡ tôi dậy:

"Lăng Lăng, em nghe giải thích."

Câu giải thích này là với tôi, khiến sắc mặt của Phàn Khả trở nên khó coi.

"Anh Hoài..." Phàn Khả không chịu thua, nhẹ nhàng gọi Khâu Hoài, mắt ngấn lệ đầy uất ức.

Tên lăng nhăng Khâu Hoài lại chuyển ánh mắt sang Phàn Khả.

Hiện giờ, bên trái Khâu Hoài là tôi, bên phải là Phàn Khả.

Đến lúc phải chọn lựa, Khâu Hoài lại lâm vào thế khó xử, mãi không có tĩnh gì.

Có vẻ như tôi cần phải đẩy ta một chút.

"Khâu Hoài, thực ra… Em đã từng tưởng tượng đến việc kết hôn với ."

"Nhưng em biết vẫn chưa quyết tâm, nên em luôn chờ đợi, chờ đợi ngày sẵn lòng cưới em..."

Tôi lại lau nước mắt: "Nhưng bây giờ, em không biết liệu mình có còn chờ không..."

Nói xong, tôi không đợi Khâu Hoài phản ứng đã quay người bỏ chạy khỏi hiện trường.

Tôi hiểu rõ Khâu Hoài, mặc dù ta lăng nhăng lại khao khát có chân thành, như thể điều đó có thể chứng minh sức hấp dẫn của một người đàn ông.

Và vừa rồi, tôi đã dùng giọng điệu buồn bã nhất kết hợp với những lời nặng nhất, chính là kiểu mà Khâu Hoài ao ước.

Quả nhiên, tôi chưa kịp chạy ra khỏi trung tâm thương mại, Khâu Hoài đã đuổi theo.

"Anh xin lỗi Lăng Lăng, tất cả là lỗi của . Em có thể tha thứ cho một lần không?"

Anh ta ôm chặt tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự hối lỗi.

Điều tôi muốn chính là sự hối lỗi này.

Tôi nhân cơ hội khóc lóc: "Khâu Hoài, có phải em đã định sẽ phải mất đi tất cả... Đầu tiên là hôm qua máy tính hỏng, hôm nay lại biết có người khác... Có phải cuối cùng những gì em mong muốn đều không thể có không?"

Khâu Hoài vô cùng đau lòng, vội vã an ủi tôi:

"Đừng khóc, Lăng Lăng, em muốn gì cũng . Máy tính cũ hỏng thì thay cái mới, em muốn hãng nào? Anh sẽ mua cho em."

Tôi nghẹn ngào, ánh mắt lướt qua khu máy tính trong trung tâm thương mại.

Tôi suýt nữa không kiềm chế ra tiếng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...