Chắc là chuyển tiền qua WeChat xong, trên mặt Bạch Cẩm Trình thoáng hiện nét vui mừng, rồi hùng hổ lao vào cửa hàng vé số.
“Ba ơi, con đi với ba!”
“Con thì ở yên đó! Đi cái gì mà đi!”
Con bị ta quát bắt đứng im.
Nhìn bóng lưng Bạch Cẩm Trình, nó tức tối giậm chân, lầm bầm gì đó mà tôi nghe không rõ.
“Không quan tâm có mua số gì đời này, tôi cũng sẽ cược theo hết.”
Một lúc sau, Bạch Cẩm Trình từ cửa hàng bước ra, tác đều lộ ra khí chất “ông vua tỷ phú”. Anh ta không còn tỏ vẻ khiêm tốn nữa, vì giờ đã “có thực lực”.
Lưng ưỡn thẳng, liếc bộ vest hàng hiệu secondhand tôi mua cho bằng ánh mắt khinh thường, như thể bộ Armani cũ đó không xứng với khí chất đại gia tương lai của ta.
Bố mẹ tôi chỉ thuộc hàng trung lưu, nên từ nhỏ tôi đã không quen xài đồ hiệu xa xỉ, quần áo chỉ cần chỉnh tề thoải mái là , không phung phí.
Nhưng Bạch Cẩm Trình thì sĩ diện hão vô cùng, sợ người khác ra mình nghèo, suốt ngày bóng gió bảo tôi mua đồ hiệu cho ta.
Tôi không hiểu nổi vì sao chỉ hai mảnh vải khâu lại mà có thể bán giá vài chục triệu?
Cuối cùng tôi cũng chịu chi 5 triệu mua một bộ Armani secondhand trông vẫn còn khá mới cho ta.
Miệng thì chê đồ cũ, tay thì nhanh như chớp giật lấy mặc vào, đến mức ngủ cũng muốn ôm bộ đó theo.
Về sau tôi mới biết, chính vì lần họp lớp thấy Bạch Cẩm Trình khoác lên người toàn đồ hiệu, nên La Lan mới quyết định quyến rũ ta.
“Ồi ôi ôi!” Một giọng điệu chua ngoa kéo tôi về thực tại “Chẳng phải đây là hoa khôi Đại học Lục Dao của chúng ta sao?”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp gương mặt đầy phấn son của La Lan, làn da nhăn nheo, bụng bầu vượt mặt, còn treo trên môi một nụ đắc thắng.
“Lục hoa khôi à, sức hút của cũng thường thôi nhỉ? Đến cả người đàn ông của mình cũng giữ không nổi?”
La Lan lúc này chẳng khác nào một vai ác ngốc nghếch trong phim cung đấu.
Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ tự một cách đầy ẩn ý:
“Hồi nãy tôi thấy một người đi giày thể thao hở ngón chân, tôi mới hỏi sao lại mang kiểu đó, đoán người ta sao?”
La Lan bị tôi cho rối não, như một tên phụ họa ngơ ngác hỏi lại:
“Nói sao?”
Tôi cong môi , “Cô ta mình nghề thu mua ve chai, thích nhặt những thứ người khác vứt đi. Đặc biệt là… giày rách.”
Dù có ngốc đến mấy thì La Lan giờ cũng hiểu ra vấn đề.
“Cô… đang mắng tôi là giày rách?!”
“Không không, tôi đâu có mắng riêng . Tôi mắng cả hai người cơ.”
Không để La Lan kịp mở miệng phản đòn, tôi đã vỗ vai ta, dùng cằm chỉ về phía tiệm vé số:
“Giày rách nhà tới rồi kìa.”
“Lục Dao, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi cảnh cáo , đừng bám lấy tôi và người phụ nữ của tôi nữa.”
Bạch Cẩm Trình thấy La Lan tức đến sắp khóc, tưởng tôi bắt nạt ta.
Tôi châm chọc, “Bạch Cẩm Trình, nhớ kỹ lời hôm nay nhé. Từ giờ trở đi, ai mở miệng chuyện với người kia trước, người đó là súc sinh!”
“Được! Chúng ta cứ chờ xem!” Bạch Cẩm Trình đáp chắc nịch.
Tôi theo chiếc BMW màu hồng phóng đi ầm ầm, quay đầu liếc sang cửa tiệm vé số.
“Kiếp này, Bạch Cẩm Trình chắc sẽ không chọn lại dãy số kia đâu nhỉ? Dù gì ta cũng là người đã tái sinh rồi.”
5.
“Chú Lý, chào buổi sáng! Đây là cái ô lần trước cháu mượn .”
Chú Lý đang quét dọn bên trong tiệm vé số, thấy tôi bước vào liền vội xua tay:
“Chỉ là cái ô thôi mà, cháu cứ cầm dùng đi! Sao còn mang trả gì.”
“Chú Lý, đây là trà cháu biếu, cháu không hay uống nên mang qua cho dùng.”
“Cháu lần trước cho một hộp, còn chưa uống hết kìa.” Chú ngại ngần từ chối.
“Lần này là trà mới của năm nay đó , thử đi!”
Cuối cùng cũng nhận lấy.
Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Lý ghé sát tôi thì thầm:
“Cẩm Trình hôm nay sao lạ ? Bình thường nó toàn mua máy chọn 50 bộ số, lần này thì nhắm đúng một dãy rồi cược luôn 200 lần.”
Sợ tôi không hiểu, giải thích thêm:
“Tức là nó chỉ chọn đúng một khả năng, cược 200 lần vào đó. Mà vé số ấy mà, chơi cho vui thôi chứ đừng đánh lớn thế!”
“Ồ? Anh ta chọn số gì ?” Tôi tỏ vẻ hào hứng.
“03, 14…” Vì hôm nay đặc biệt, Lý nhớ rất rõ từng số.
Nghe đến dãy số đó, tôi sững người.
Anh ta lại cược gấp đôi vào dãy số đã trúng trong kiếp trước?!
Tái sinh gì chứ? Khí chất tỷ phú kiểu Jack Ma đâu rồi? Con cưng của trời cơ mà?
Giờ tôi thực sự rất tò mò — rốt cuộc Bạch Cẩm Trình đã sống lại từ kiếp nào?
Tôi quét mã chuyển khoản 800 tệ.
“Chú Lý, cháu cũng mua dãy đó, cược 400 lần.”
“Trời ơi, vừa mắng Cẩm Trình chơi dại, cháu còn chơi dại hơn nó. Tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống mà tiêu như chứ?”
Chú Lý khuyên can thật lòng.
“Không sao đâu , cháu chơi một lần thôi.”
“Cả hai đứa cộng lại là 600 vé rồi, lỡ mà trúng hết thì nổ tung cả quỹ xổ số mất! Đâu dễ trúng !”
“Chú yên tâm, cháu hứa chỉ lần này thôi.”
Thấy tôi kiên quyết, Lý đành miễn cưỡng in vé cho tôi.
Tôi tuyệt đối không để lịch sử lặp lại.
Bất kể Bạch Cẩm Trình đánh số nào, tôi cũng sẽ cược y chang 400 lần. Mục tiêu: bĩnh.
Theo lời Lý, cơ hội vét sạch quỹ thưởng, chưa tới lượt dân thường như tụi mình đâu.
Mà nếu ta vẫn chọn đúng dãy số như kiếp trước…
Thế thì—dãy số trúng giải ở kiếp trước, tôi có nên thử mua một lần không?
Tôi lại lặng lẽ chuyển thêm 4 tệ, cược đúng dãy số tôi đã chờ trên TV ở kiếp trước.
Chỉ mua 2 vé thôi, cũng không biết hiệu ứng cánh bướm có thổi xoay bánh xe lịch sử không, kệ, có 4 tệ à, chơi cho vui!
Vì số tiền ít, Lý cũng không ngăn cản nữa.
6.
Giờ quay số cuối cùng cũng đến.
Tôi chuẩn bị sẵn bắp rang bơ, ngồi trước TV chờ đợi.
Từng quả bóng xổ số lăn ra, tim tôi cũng đập nhanh hơn, nhanh hơn nữa!
“Bộp!”
Quả bóng cuối cùng rơi xuống, khi tôi rõ con số đó, tôi hét lên, vung cả bịch bắp rang khiến nó bay tung tóe khắp phòng khách.
Tôi thật sự trúng số rồi!
Sau khi dọn dẹp hết bắp rang dưới đất, tôi mới dần bình tĩnh lại.
Khác với Bạch Cẩm Trình, phản ứng đầu tiên của tôi khi trúng số không phải là khoe khoang, mà là giữ kín, âm thầm phát tài, không cho ai biết.
Bạn thấy sao?